Hiển thị các bài đăng có nhãn chuyện gia đình. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn chuyện gia đình. Hiển thị tất cả bài đăng

Anh chàng chậm vợ

Đã ở tuổi “băm”, thằng cháu mình, vẫn chưa chịu lấy vợ dù ba đứa em của nó đã có gia đình. Chị dâu mình nhờ: “Chú nói giùm anh chị một tiếng với. Vợ chồng chị bó… miệng rồi”.
Sự thật về những anh chàng ế vợ, Bạn trẻ - Cuộc sống, E vo, dan ong, lang lo
Kiểm tra “chứng chỉ đàn ông”
Phước, thằng cháu chậm vợ, có khuôn mặt dễ nhìn, ăn mặc giản dị nhưng ăn nói có phần tếu táo, hát khá hay. Nó từng “nổ”, nói chú à, trong huyện này, giọng hát của cháu được xếp loại hai, không có ai loại… một.
Mình nhậu với ba nó, nó đi đâu về, hình như cũng tưng tưng rồi, sà vào bàn nói chào chú. Mình nhớ tới nhiệm vụ chị giao nên “nhập đề” ngay, nói chú với ba mày đã vào tuổi xế chiều. Mày lấy vợ để hai “lão gia” này còn chút hơi tàn mà đi họ chớ. Nó cười nhẹ như không, nói cháu “quy hoạch” ất giáp lắm nhưng hổng hiểu sao cuộc tình nào cũng bị “treo”.
Mình vỗ vai nó, nói: “Ráng lên cháu ơi, ba mươi mấy rồi. Cùng trang lứa với mấy có đứa hai ba con rồi đó…”. Nó cười, nói lấy vợ sớm làm gì để… lời ru thêm buồn. Ông anh mình trợn mắt, nói: “Cái thằng, mày dám giỡn mặt với chú mày à? Mày phải “chỉ điểm” mối nào cho dứt khoát để ba lo. Còn chút mày nữa thôi. Lông bông hoài sao được…”.
Ba nó bấm nhỏ mình, nói: “Mà này, hay là mày tự kiểm tra… chứng chỉ đàn ông của mày coi. Ba nghi quá”. Mình hợp đồng tác chiến ngay, nói chắc “bộ phận không nhỏ” của mày có vấn đề nên mày lơ chuyện vợ con? Nó cười híp mắt, nói con thừa biết ba với chú nói cho con tức mà lấy vợ quách cho rồi. Hổ phụ sinh hổ tử. Ba sinh con ra, ẵm bồng, tắm rửa, kỳ cọ cho con chắc ba biết chớ. Con có “bằng” hoành tráng lắm chớ đủ thiếu gì cái “chứng chỉ” lẻ tẻ. Ba má cứ từ từ, con mà rung động tim yêu thì con hối ba má chạy không kịp đâu. Anh mình dằn ly đánh cạch một tiếng, nói tao với má mày đẻ con trước, rung động sau, rồi có sao đâu?
“Nội bộ” năm nay
Một hôm thằng Phước tới nhà mình chơi. Mình hâm lại chuyện vợ con. Nó ngồi bệt trên thềm thở dài rồi bắt ông chú già chát ngồi nghe chuyện tình của nó.
Người tình thứ nhất là con một thầu khoán giàu sụ. Mỗi lần rủ em đi chơi, nó phải ngồi chầu chực cả tiếng đồng hồ. Em bước ra với áo quần xanh đỏ, dây nhợ lung tung, mặt láng e như ma nơ canh. Phước nói mặt em xinh sẵn, đâu cần phấn son kỹ vậy. Cô bé xì một tiếng, nói anh quê mùa thô kệch lắm. Phụ nữ không ai ngu tới mức chờ xấu mới làm đẹp, thà tô trước còn hơn đợi xước mới tô.
Đang vi vu trên phố chợt em nói chết chết, quay lại quay lại. Em để quên đôi kính Hàn Quốc ở nhà mất rồi. Mặt em hơi xương, phải đeo kính bự cho má đầy đặn. Phước đang lưỡng lự thì em hứ cái rét, vẫy taxi về luôn. Cuộc tình “đứng hình” ngay sau đó.
Người tình thứ hai rất tự nhiên và… chân thành. Ngồi với Phước, cô chê rậm rề mấy “thằng” người yêu cũ. Em nói anh Phước đứng đắn ghê, lại có cái mũi đẹp. Không như “thằng” M. mũi tẹt, tướng đi lạch bạch xấu òm mà bày đặt mặc quần jeans. “Thằng” K. ỷ giàu, mới đi chơi lần hai nó đã chẩu mỏ “hun” ẩu em, miệng hôi rình. Còn thằng C. nữa, lần hẹn đầu tiên nó đã mân mê tay em. Em làm thinh để coi nó làm gì nữa, té ra nó kéo em vào lòng nó… Phước thấy trong người nổi gai, thầm nghĩ má tui mà nghe em kể “tình sử” kiểu này bả vả rớt răng là cái chắc. Vậy là chia tay.
Hôm qua, mình đang dọn vườn thì thằng Phước tới, giựt cái rựa làm giúp mình một hồi. Chặp lâu, nó cười toe toét, thở hổn hển, nói “có” rồi chú ơi. Em này mặn mà, đằm thắm, dịu dàng lắm. Chú qua nói giùm ba má cháu với, “nội bộ” năm nay cưới được hông chú?
Mình mừng quýnh, lật đật xỏ áo đi ngay.

GiadinhToday - TNO

Đêm tân hôn ẩu đả vì phong bì

Âm thanh phát ra từ phòng tân hôn của đôi vợ chồng Quế - Lâm không phải những tiếng động hoan lạc, mà là tiếng ẩu đả vì… phong bì mừng cưới.
Hết cả hơi, Quế mới gội được mái tóc cứng đơ vì cả lạng keo xịt và tẩy trang xong khuôn mặt tầng tầng lớp lớp mỹ phẩm. Tắm xong đã mệt lử, cô về phòng riêng và cau mày khó chịu khi thấy chú rể của mình đã lôi đống phong bì ra xé xé, đếm đếm, ghi ghi mà không thèm đợi vợ.
Hì hụi cả tiếng đồng hồ, họ cũng thống kê xong chỗ tiền mừng cưới. Quế ôm đống tiền định cất vào cái hòm nhỏ của mình thì Lâm vội bảo: “Thôi đưa đây, mai anh đem vào ngân hàng gửi, em đoảng bỏ xừ”. Quế cãi: “Anh đã thấy em làm mất tiền bao giờ chưa? Mai chính em đưa vào ngân hàng gửi, để tên em thì mới yên tâm được, chứ giao cho anh ấy à, khi hỏi đến chả còn đồng nào. Có điều, trước khi gửi còn phải trả ông bà ngoại tiền cỗ, chứ có phải của mình hết đâu”.
Đêm tân hôn ẩu đả vì phong bì 1
Bố mẹ Lâm nghèo và già yếu, không góp được đồng nào vào đám cưới của con. Đôi trẻ cũng không có nhiều, nên chuyện cưới xin được bên vợ hỗ trợ phần lớn. Từ tiền mua sắm các vật dụng cho đôi vợ chồng trẻ đến tiền nhẫn cưới, chụp ảnh cưới… đều bên ngoại lo. Riêng chuyện cỗ cưới, tuy hai nhà tổ chức chung, nhưng theo lệ thường vẫn phân định rõ ràng khu vực nhà trai, nhà gái, hoặc có ngồi lẫn lộn thì chí ít cái hộp tiền mừng cũng để riêng.
Biết thông gia khó khăn, bố mẹ Quế sẵn sàng trả tiền cả phần cỗ của nhà trai, nhưng Lâm ngại, và Quế cũng không đồng ý. Cô một là sợ mang tiếng bố mẹ bỏ tiền ra “mua” chồng cho mình, hai là không muốn tạo cho chồng thói quen ỷ lại nhà vợ. Vì thế, quyết định cuối cùng là bố mẹ Quế cứ thanh toán hết với nhà hàng, sau đó hai vợ chồng sẽ dùng tiền mừng đưa lại ông bà phần cỗ của nhà trai. Trong đêm tân hôn, thấy chồng có vẻ “quên mất” số nợ này, chỉ lăm lăm đòi gửi tất vào ngân hàng dưới tên anh nên Quế có phần bực bội.
Nghe vợ nhắc, Lâm cau mặt. Anh nghĩ, ông bà nhạc đồng ý chuyện cỗ nhà ai nhà ấy thanh toán chẳng qua cho đẹp mặt con rể thôi, chứ đối với ông bà, số tiền ấy đáng gì, đằng nào khi mình đem sang trả, ông bà cũng cho lại hai vợ chồng làm vốn, sao Quế lại nói năng cứ như anh định quỵt nợ nhạc gia vậy. “Bố mẹ có so đo mấy đồng lẻ ấy đâu mà sao em cứ phải chắc lép với chồng như thế?”, Lâm nói. Quế giận quá, bảo cô cũng chỉ muốn bảo vệ danh dự của anh và gia đình anh, chứ nếu chỉ nghĩ đến cái thân cô thì cứ lấy tiền bố mẹ đẻ mà tiêu cho sướng chứ tội gì, rằng số nợ đó bố mẹ cho hay không thì tùy bố mẹ, nhưng trước hết cứ phải trả đã.
Thực ra, Lâm đang nóng ruột về món nợ của bố mẹ anh, bị người ta đòi đã lâu. Anh những muốn trả giúp từ trước nhưng phải dồn tiền lo đám cưới, định bụng cứ lấy tiền mừng và “mượn tạm” vàng hồi môn của vợ trả cho xong đã, sau này sẽ từ từ nói với Quế sau, kẻo vừa về đến nhà chồng đã mất hết của nả vì món nợ chẳng liên quan đến mình, cô sẽ sốc. Lúc này, thấy thái độ của Quế, Lâm muốn nói toạc ra luôn, nhưng nghĩ đến vẻ xem thường đang hiện trên mặt vợ, anh sợ cô có những câu xúc phạm đến gia đình mình, nên chỉ buông mấy tiếng cộc cằn: “Chưa trả, sau này sẽ trả”.
Thấy chồng ngang quá, Quế giận dữ thốt ra một câu mang tính “đụng chạm”, khiến Lâm giơ tay lên định tát vợ, nhưng kịp dừng lại. Có điều, vừa thấy cánh tay chồng vung lên định hành hung, Quế đã điên tiết vừa thét lên lăn sả vào cào cấu rách cả mặt anh. Hai người làm um cả nhà, khiến bố mẹ Lâm sợ hãi mà không dám can thiệp.
Thông gia om sòm chuyện tiền nong
Hôm Ngà về lại mặt, bố mẹ cô thấy mặt con gái có vẻ hậm hực không vui thì lo sốt vó, cứ tưởng con mình trước đây có gì lầm lỡ hay trót dại khiến thằng rể gây khó dễ khi phát hiện ra. Ông nháy cho bà, bà lôi con gái vào phòng lựa lời “moi tin”. Có chỗ xả, Ngà tuôn một tràng những lời ấm ức về nhà chồng.
“Ông bà nhà ấy đúng là nói một đằng làm một nẻo, nói thì ngọt mà nuốt lời còn nhanh hơn chớp mắt”, cô dâu mới tức tối nói. Chuyện là, trước khi cưới, hai bên thông gia ngồi họp với nhau, có trao đổi về chuyện sẽ tặng quà gì cho đôi trẻ. Bên ngoại bảo sẽ cho con một cây vàng làm của hồi môn, bên nội đáp lời rằng anh chị cho con gái đã được như vậy, chúng tôi cho con trai dĩ nhiên cũng phải tương xứng, là hai cây vàng. Bên ngoại nói tuy chúng tôi bỏ tiền lo cỗ cưới cho con, nhưng phong bì thu được bao nhiêu cho chúng nó cả. Bên nội bảo tất nhiên rồi, nếu như ý anh chị đã giống ý chúng tôi thì ta tổ chức chung một chỗ cho chúng nó đỡ mệt, đằng nào hai đứa cũng cầm hết; chúng tôi cũng sẽ thêm vào chỗ đó một số tiền nữa cho các con có vốn làm ăn. Hai bên thông gia tâm đầu ý hợp, nói chuyện với nhau vô cùng tương đắc.
Ấy thế mà buổi tối sau đám cưới, mục đếm phong bì không phải do hai vợ chồng “tự lo” mà được bố mẹ chồng đốc thúc, giám sát từ đầu đến cuối. Rồi ông bà gọi Ngà ra nói chuyện, nhưng chẳng thấy dặn dò gì dâu mới về nếp nhà hay ăn ở, chỉ yêu cầu đưa hết tiền mừng lẫn vàng hồi môn cho mẹ giữ: “Tài sản trong gia đình phải quy về một mối, mai này mẹ chết thì con thay mẹ quản lý tài sản của cả nhà”. Trước giọng nói dứt khoát của mẹ chồng và ánh mắt nghiêm lạnh của bố chồng, cô dâu mới rất muốn phản kháng nhưng không biết nói thế nào cho khỏi thất lễ, bèn ngoảnh sang chồng cầu cứu. Trông anh rất khó xử, nhưng sau mấy giây ngần ngừ cũng thúc vào người vợ: “Thôi em đưa tất cho mẹ đi”.
Chỉ cần nghe thấy thế, mẹ chồng đã đứng dậy kéo Ngà vào phòng. Tiền vẫn để trên bàn phấn, vàng thì Ngà lấy trong hộp tư trang ra. Ngà định giữ lại những chiếc nhẫn mà chị em, cô dì chú bác của cô tặng, tổng cộng cũng hơn một cây vàng, nhưng mẹ chồng đã nhanh tay cầm lấy cả. Hận quá, khi chỉ còn hai người, Ngà nói với chồng: “Giờ thì em trắng tay còn hơn cả hồi con gái, lương 3 tuần nữa mới có mà chẳng còn một xu để chi tiêu. Thôi, mấy chục triệu tiền chúng mình góp với nhau để sau cưới đổi xe máy đâu, đưa cho em để còn đi trăng mật”. Chú rể thú nhận, số tiền đó, theo yêu cầu của bố mẹ, anh đã đưa để chi cho đám cưới rồi, vì ông bà bảo thiếu thứ nọ thứ kia. Ngà uất đến mức muốn ngất xỉu, chỉ biết nằm vật ra khóc suốt đêm, không cho chồng động đến người mình.
Nghe xong chuyện của con gái, mẹ Ngà tức lộn ruột, chạy ra mắng chàng rể một trận vì tội toa rập với bố mẹ lừa đảo gia đình bà, bắt nạt con gái bà. Bên nhà trai biết được, vừa mắng con dâu vừa gọi điện sang trách thông gia xúc phạm gia đình họ. Hai bên lời qua tiếng lại một lúc thì mẹ Ngà điên lên, lôi kéo chồng và mấy cô em gái sang bên đó nói cho ra nhẽ.
Bố mẹ chồng Ngà bảo quản lý tiền nong như thế nào là chuyện riêng của gia đình họ, thông gia không có quyền can thiệp; đám cưới tổ chức phần ai nấy lo, bên này chả nhờ vả gì bên đấy, còn tiền vàng đã cho con, định đòi lại hay sao mà phải thắc mắc là ai giữ? Mẹ Ngà bảo, các người trước mặt làng nước thì nói cho con thứ nọ thứ kia hoành tráng lắm, thứ gì cũng phải gấp đôi nhà gái, hóa ra cưới con trai nhưng một xu cũng không mất mà còn giàu to vì vớ được của nhà gái, trông thì đạo mạo mà cướp từng đồng của con dâu.
Bị thóa mạ, bố chồng Ngà nổi cơn thịnh nộ, tuyên bố trả dâu về cho thông gia. Mẹ Ngà cười nhạt nói hay nhỉ, người thì trả, chứ tiền vàng có trả không? Cứ thế, hai bên xửng cồ, đỏ mặt tía tai như gà chọi, may có mấy người họ hàng vừa bình tĩnh vừa khéo nói, mãi mới can ra được. Mẹ chồng Ngà nhượng bộ, trả cho con dâu số vàng do bên ngoại cho, còn toàn bộ tiền mừng bà vẫn giữ, còn vàng của bà cũng như của họ hàng bên nội tặng đôi trẻ thì dĩ nhiên vẫn được khóa chặt trong hòm bà.
Dù chưa ai thỏa ý thì rốt cuộc chuyện tiền cũng được giải quyết xong xuôi, chỉ có chuyện tình là có vẻ “như có như không” ngay sau đám cưới.

GiadinhToday - Xzone/TTTĐ

"Mẹ cũng có chồng, sao lại cướp chồng con?"

Chuyện nhà bà Hồng đang trở thành sự kiện nóng hổi của cả khu phố khi nàng dâu ‘tai ngược’ lớn tiếng tố cáo bà cướp chồng cô.
‘Mẹ cũng có chồng, sao lại cướp chồng con?’ 1
“Mẹ đi mà yêu chồng mẹ ấy”
Mấy hôm nay, nhà bà Hồng lặng ngắt vì hai người đàn bà tránh mặt nhau, trong khi hàng xóm thì ồn lên, hào hứng “buôn dưa”. Các bà già lắc đầu bảo bọn dâu con bây giờ láo thật, những câu như vậy cũng dám nói với mẹ chồng, cho dù bà Hồng đúng là cũng tai quái. Còn cánh phụ nữ trẻ thì hả hê, coi Huệ, con dâu bà, là nữ anh hùng khi dám ném vào mặt “kẻ áp bức” những câu như nói hộ lòng họ như vậy.
Sự bất mãn đã ủ men trong lòng Huệ từ mấy năm trước khi bắt đầu về làm dâu, bởi cái luật bất thành văn trong gia đình: cái gì trái ý bà Hồng, cái đó nhất định sai. Cả ba người đàn ông, gồm chồng và hai con trai bà Hồng, đều nhất nhất nghe lời bà, vậy không cớ gì cô con dâu chân ướt chân ráo từ đâu về lại chẳng tuân lệnh.
Huệ phải tập ăn cay, thậm chí cả nước canh cũng cay xé lưỡi, tập nấu cơm bằng nồi áp suất và vô số “quy định” tỉ mỉ khác trong nếp sống nhà chồng. Từ chỗ diện đúng mốt, cô Huệ đổi sang “ăn mặc như mụ điên” để không phải nghe mẹ chồng lải nhải cho đến khi cô khuất phục. Một ví dụ điển hình là khi cô diện quần tất mỏng màu đen hoặc cát cháy, mẹ chồng cứ ca cẩm “đi tất gì mà chân đen như cẳng chó, trông vừa xấu vừa kém đứng đắn’, rồi “khuyên” con dâu dùng loại quần tất màu trắng ngà như của bà để đôi chân nó trắng trẻo. Thấy Huệ không nghe, bà cứ nói mãi, lôi cả đám đàn ông không bao giờ dám trái ý trong nhà ra làm trọng tài, khiến Huệ nổi khùng vứt hết đám quần tất rồi chuyển sang mặc quần bò cho yên thân.
Nhưng điều làm Huệ “cay” nhất là bà Hồng luôn muốn kiểm soát tình cảm của con trai với con dâu. Mặc dù được chồng chiều theo mọi ý thích nhưng bà lại rất khó chịu khi con trai tỏ ra chiều vợ. Trong bữa ăn, có món gì ngon, nếu chồng chậm gắp vào bát mình thì bà sẽ dỗi không ăn, nhưng nếu thấy con trai gắp cho vợ thì bà hầm hầm nét mặt mỉa là đồ dại gái. Trong khi chồng bà hằng ngày đấm lưng, bóp vai cho vợ thì bà vẫn bực tức ra mặt khi con trai dắt hộ vợ chiếc xe máy khi đi làm. Nhiều lần bà “dạy dỗ” Huệ rằng đàn bà cũng phải biết tự lập, đừng có việc cỏn con cũng nhờ chồng, rằng đã lập gia đình thì đừng có nhõng nhẽo bắt chồng chiều như thời con gái.
Mỗi buổi tối, sau khi ăn uống dọn dẹp xong, hầu chuyện bố mẹ một lúc, Huệ muốn cùng chồng về phòng tâm sự, vì vợ chồng mỗi ngày cũng chỉ được một vài giờ bên nhau. Thế nhưng lần nào bà Hồng cũng xua con dâu về phòng trước rồi cầm chân con trai cho đến lúc bà quyết định đi ngủ. Huệ nói:“Mẹ chồng em quen với việc là người phụ nữ duy nhất trong gia đình, vừa muốn ra lệnh vừa muốn được chiều chuộng, độc chiếm những người đàn ông trong nhà. Bà không muốn họ để mắt đến ai khác, kể cả vợ hay người yêu. Thế là tối nào cũng vậy, bà ngồi như nữ hoàng với chồng và hai con trai xung quanh dù chẳng có việc gì, và cho con dâu ra rìa”.
Một hôm, đang sẵn bực tức với sếp ở cơ quan, nghe mẹ chồng dạy là đêm ngủ đừng có “bóc lột” chồng quá kẻo khổ thân “nó”, nên bỏ cái thói ích kỷ mới hơn 9 giờ tối đã muốn lôi chồng về phòng riêng như thế, Huệ nổi điên bật lại. Mẹ con qua lại mấy câu nữa thành cãi nhau to. Hồng gào lên: “Mẹ cũng có chồng, sao cứ đòi cướp chồng con? Mẹ lúc nào cũng đòi bố phải chiều mẹ, xoắn xuýt bên mẹ, sao lại cấm chồng con yêu thương con? Mẹ đừng có lấy cớ là vì yêu con trai này nọ, mẹ đi mà yêu chồng mẹ ấy”.
“Mày không được phép sướng hơn tao”
Cũng căm ghét việc con trai thể hiện tình yêu với con dâu nhưng nguyên nhân sâu xa của bà Liên lại hoàn toàn khác. Là một phụ nữ từng gặp bất hạnh trong hôn nhân, bà không chịu nổi khi nhìn con dâu hạnh phúc.
Mặc dù không hề phản đối con trai lấy Quỳnh nhưng ngay từ hồi cô về ra mắt đến nay, bà Liên chưa bao giờ ngừng việc chê bai cô với mọi người: một đứa con gái chẳng có gì nổi bật, nhan sắc bình thường, sức khỏe kém, trình độ vừa phải, nấu nướng cũng chỉ tàm tạm, gia cảnh chẳng lấy gì làm khá. “Ấy thế mà nó thật tốt số, lấy được thằng chồng vừa giỏi vừa tốt, đúng là trời không có mắt, ở đời chẳng có gì là công bằng”, bà nói với giọng cay đắng.
Sở dĩ bà Liên thấy trời không có mắt là do xét các mặt, bà hơn đứt con dâu: xinh đẹp hơn, sắc sảo hơn, nữ công gia chánh vào hàng xuất sắc, ấy thế mà đường tình duyên lại khổ một đời. Sống chung với bố chồng Quỳnh được 6 năm thì ông yêu người khác và kiên quyết ly dị, bà sống trong nỗi thù hận với đàn ông. Rồi không cam lòng chôn vùi cuộc đời trong cảnh cô đơn, bà tạm gác nỗi hận ấy để xúc tiến việc tìm hiểu những người đàn ông khác, hy vọng có thể đi bước nữa. Có ít nhất 3 người đàn ông tiến đến mức “mấp mé hôn nhân” với bà nhưng rồi đều rút lui cả. Bà đành ở vậy nuôi Cường, cậu con trai duy nhất.
Chứng kiến cuộc đời mẹ, Cường rất hiểu nỗi khổ của phụ nữ, nên khi lấy vợ, anh cố gắng đối xử vợ thật tốt, với thật nhiều cảm thông và yêu thương, nương nhẹ. Nhưng chính điều đó khiến bà Liên thấy đố kỵ, mặc dù Cường trước sau không hề lơ là việc bày tỏ tình cảm và chăm sóc mẹ. Dù con trai rất có hiếu nhưng bà nghĩ, bà đã khổ cả đời, lại là mẹ đẻ của anh nên hưởng phúc là đương nhiên, còn “con bé kia” là người dưng nước lã, lại chẳng có công lao gì sao đã sung sướng sớm như vậy? Nghĩ đến những đoạn trường đã trải suốt mấy chục năm, bà thật không cam lòng.
Vì thế, tuy trước mặt con trai, bà Liên tỏ ra phúc hậu, bao dung nhưng sau lưng anh, bà tìm cách gây khó dễ  cho nàng dâu, hành hạ cô, muốn cô cũng nếm trải ít đắng cay cho công bằng. Bà cũng khéo léo răn đe,  ràng buộc để Quỳnh không “mách” chồng. Vì thế, Cường không hiểu tại sao tuy được cả gia đình yêu thương, điều kiện kinh tế lẫn công việc đều thuận lợi mà vợ vẫn ngày một xanh xao, với những thoáng u uất, buồn bã, nhưng hễ hỏi đến thì cô lại cười xòa làm ra vẻ không có gì. Đôi khi, trước sự quan tâm của chồng, Quỳnh rơi nước mắt nhưng lập tức lấp liếm.
Một lần, khi bị mẹ chồng ép quá, Quỳnh hỏi thẳng rằng cô không đắc tội gì với bà, sao bà lại ghét cô như vậy. Mẹ chồng trả lời: “Tao không ghét mày, nhưng đời mày quá sướng, quá may mắn. Mày không được phép sướng hơn tao, hiểu chưa?”.
Quỳnh nghĩ mình nên thông cảm với mẹ chồng, nhưng cô cảm thấy nếu cứ thế này thì không sống nổi. Cô muốn nói thật với chồng, nhưng lại sợ anh đau khổ. Vả lại, mẹ chồng cô chắc đã tính đến chuyện ấy mà chuẩn bị phương án đối phó, nên nếu nói ra, mẹ chồng “phản chiêu” thì có khi cô lại thành kẻ dối trá, vô ơn, sướng còn không biết đường hưởng… “Đến một ngày nào đó không chịu nổi nữa, có lẽ em sẽ để lại một bức thư cho anh ấy, kể hết mọi chuyện rồi ra đi, vì em không nỡ bắt anh ấy lựa chọn giữa vợ và mẹ” - Quỳnh nói.
Những người bạn của Quỳnh cho rằng giải pháp đó cực kỳ trẻ con, sặc mùi “sến sẩm” kiểu tiểu thuyết ba xu. Họ khuyên cô nói cho chồng biết, để nếu anh không “điều chỉnh” được mẹ thì cũng biết vợ mình đang gặp chuyện gì; có một người thấu hiểu thì sẽ dễ chịu đựng sự hành hạ của mẹ chồng hơn.
Hiện Quỳnh chưa biết mình sẽ làm gì. Còn mẹ chồng cô hả hê vì hành tội được con dâu nên dường như không nhận ra bà đang “ăn bớt” hạnh phúc của con trai mình.

GiadinhToday - TTTĐ/Xzone

Xin hãy cho con một gia đình êm ấm!

Trong cuộc sống, có rất nhiều câu hỏi tôi đã tự đặt ra cho mình và cố gắng đi tìm lời giải thích, nhưng những câu hỏi về gia đình thì đến tận bây giờ tôi vẫn không thể tự trả lời!

Ngày ấy, khi tôi còn học tiểu học, câu hỏi đầu tiên hiện ra trong đầu kể từ khi tôi biết cảm nhận về cuộc sống, đó là: “Tại sao bố mẹ lại cãi nhau?”. Kí ức về tuổi thơ của tôi không phải màu hồng như các bạn cùng trang lứa. Đó là những lần cãi vã, những trận đòn roi mà bố dành cho mẹ. Mỗi lần tôi hỏi, thì: “Bố mẹ chỉ tranh luận chút thôi, không có gì đâu” là câu nói mà tôi phải nghe đến phát chán. Đồng ý là tranh luận, nhưng có nhất thiết phải to tiếng với nhau đến vậy? Rồi có nhất thiết mẹ phải bỏ về bà ngoại? Có những đêm đang ngủ, đùng đùng bố bỏ ra ngoài rồi đóng cửa đánh…sầm. Và tôi hiểu bố mẹ lại vừa… “tranh luận thôi”. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ được rằng, rồi ngày mai sẽ không có ai lo bữa sáng cho tôi, cũng chẳng ai quan tâm tôi đi học lúc nào…

Còn nhớ, có lần bố đuổi đánh mẹ chạy khắp xóm. Lúc ấy tôi chỉ biết co rúm vào góc nhà như chú gà con tránh bão. Rồi mấy hôm ấy mẹ sợ không về nhà. Tôi biết mẹ đã về bà ngoại, vừa yên tâm lại vừa lo lắng, không biết mẹ ra sao. Không dám ra khỏi nhà vì bố cấm, nhưng thật ra là tôi xấu hổ với mọi người. Mỗi lần sang nhà các bạn cùng lớp chơi, tôi lại ghen tỵ với chúng. Rồi những câu hỏi cứ thế hiện lên trong đầu. Tôi không hiểu sao bố mẹ chúng bạn lại sống vui vẻ đến vậy? Tại sao chúng bạn lại được sinh ra trong gia đình hạnh phúc như thế?... Bố mẹ thường bảo “việc của con bây giờ là phải học cho thật tốt, còn những việc khác con không phải bận tâm”. Nhưng không bận tâm làm sao được khi mà hàng ngày phải chứng kiến những điều ấy?
Xin hãy cho con một gia đình êm ấm! 1

Tôi đã tìm đọc rất nhiều sách, nhưng không phải những cuốn sách phục vụ cho việc học như bố mẹ mong muốn, mà đó là những cuốn sách gia đình. Có lẽ chúng được xuất bản ra không phải để dành cho lứa tuổi của tôi, nhưng tôi vẫn đọc để tìm lời khuyên cho mình và chỉ thấy người ta nói về trách nhiệm của bố mẹ. Không ai cho tôi biết mình phải làm gì? Mà có lẽ tôi cũng chẳng thể làm được gì ngoài việc im lặng…

Những cuộc cãi vã của bố mẹ cứ thế diễn ra triền miên ngày này qua tháng khác. Tôi câm lặng sống và cảm thấy ngột ngạt ngay chính trong gia đình của mình. Cho đến một ngày, sau trận cãi vã rất lớn phải ra tòa; tôi không hiểu bố mẹ và ông bà đã nói chuyện gì với nhau, nhưng cuối cùng bố mẹ đã quyết định tiếp tục sống chung với 2 chữ “trách nhiệm”, bằng cách: mỗi người tự biết nhẫn nhịn!
Rồi những ngày tiếp theo đó, tôi không còn phải nghe tiếng cãi vã, thay vào đó là sự tĩnh lặng đến phát sợ. Những bữa cơm không có tiếng nói, cười; không có hơi ấm của một gia đình mặc dù có đầy đủ các thành viên. Tôi tự hỏi, sao cũng là cơm, canh mẹ nấu, giờ đây tôi cứ thấy thiếu thiếu vị gì đó. Tôi lơ mơ nhận ra hình như đó là “vị ngọt” của tỉnh yêu gia đình…

Cứ như vậy cho đến một ngày cuối năm cấp III, tôi vô tình nghe được cuộc cãi vã của bố mẹ trong một lần tan học sớm. Tôi đã sốc, khi nhận ra rằng, thực tế mình nhìn thấy thời gian vừa qua chỉ là vỏ bọc. Thật ra, những cơn sóng trái chiều giữa bố và mẹ chưa bao giờ dừng mà ngày càng nguy hiểm hơn, “sóng ngầm!”. Tôi sụp đổ và đã thi trượt tốt nghiệp trước sự ngỡ ngàng của thầy cô, bạn bè, trong đó có cả những lời trách móc từ bố mẹ: “Có mỗi việc lo ăn với học thôi mà cũng không xong, con làm bố mẹ thất vọng quá!”

Không tìm được sự cảm thông, chia sẻ từ bất cứ ai, tôi đã muốn giải thoát cho mình. Đứng trước sự sống và cái chết, tôi mới thấy hết giá trị của cuộc sống và bà ngoại là người giúp tôi nhận ra điều đó. Bà nói: “Bố mẹ đã sinh ra con và cho con một cuộc đời, con phải tự có trách nhiệm với cuộc đời ấy. Trong suốt chặng đường đi, có những nỗi đau, những lần vấp ngã, sẽ có những vết thương về thể xác rồi sẽ lành da, nhưng những vết thương lòng thì sẽ theo ta đến hết cuộc đời. Con phải chấp nhận như chấp nhận sống chung với những khiếm khuyết trên cơ thể mình. Dù thế nào, con vẫn hạnh phúc hơn nhiều đứa trẻ khác vì còn có một gia đình, có bố mẹ, ông bà và người thân…”. Hiểu ý bà, tôi đã lựa chon cách sống và con đường đi cho mình.

Sau 12 năm đèn sách, giờ đây tôi vinh dự khi đặt bước chân vào giảng đường đại học, những tưởng đã đủ lớn để nhìn nhận mọi việc đúng, sai ra sao. Nhưng khi bắt đầu bước ra ngoài xã hội, đứng trước ngã ba của cuộc đời, giữa những sự lựa chọn mang tính quyết định là lúc tôi nhận ra, hơn bao giờ hết tôi cần có “bàn tay” yêu thương của bố mẹ… Xin bố mẹ, và tất cả những người đã và đang làm bố, làm mẹ, hãy lắng nghe suy nghĩ, tâm tư của con trẻ: “Gia đình không phải là một công thức hóa học, không phải cứ có một mái nhà đủ đầy, có bố, có mẹ là sẽ có hạnh phúc. Hãy cho con một gia đình đúng nghĩa với những giá trị thật sự của “hạnh phúc gia đình”.
GiadinhToday ST