Hiển thị các bài đăng có nhãn me-chong-nang-dau. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn me-chong-nang-dau. Hiển thị tất cả bài đăng

"Mẹ cũng có chồng, sao lại cướp chồng con?"

Chuyện nhà bà Hồng đang trở thành sự kiện nóng hổi của cả khu phố khi nàng dâu ‘tai ngược’ lớn tiếng tố cáo bà cướp chồng cô.
‘Mẹ cũng có chồng, sao lại cướp chồng con?’ 1
“Mẹ đi mà yêu chồng mẹ ấy”
Mấy hôm nay, nhà bà Hồng lặng ngắt vì hai người đàn bà tránh mặt nhau, trong khi hàng xóm thì ồn lên, hào hứng “buôn dưa”. Các bà già lắc đầu bảo bọn dâu con bây giờ láo thật, những câu như vậy cũng dám nói với mẹ chồng, cho dù bà Hồng đúng là cũng tai quái. Còn cánh phụ nữ trẻ thì hả hê, coi Huệ, con dâu bà, là nữ anh hùng khi dám ném vào mặt “kẻ áp bức” những câu như nói hộ lòng họ như vậy.
Sự bất mãn đã ủ men trong lòng Huệ từ mấy năm trước khi bắt đầu về làm dâu, bởi cái luật bất thành văn trong gia đình: cái gì trái ý bà Hồng, cái đó nhất định sai. Cả ba người đàn ông, gồm chồng và hai con trai bà Hồng, đều nhất nhất nghe lời bà, vậy không cớ gì cô con dâu chân ướt chân ráo từ đâu về lại chẳng tuân lệnh.
Huệ phải tập ăn cay, thậm chí cả nước canh cũng cay xé lưỡi, tập nấu cơm bằng nồi áp suất và vô số “quy định” tỉ mỉ khác trong nếp sống nhà chồng. Từ chỗ diện đúng mốt, cô Huệ đổi sang “ăn mặc như mụ điên” để không phải nghe mẹ chồng lải nhải cho đến khi cô khuất phục. Một ví dụ điển hình là khi cô diện quần tất mỏng màu đen hoặc cát cháy, mẹ chồng cứ ca cẩm “đi tất gì mà chân đen như cẳng chó, trông vừa xấu vừa kém đứng đắn’, rồi “khuyên” con dâu dùng loại quần tất màu trắng ngà như của bà để đôi chân nó trắng trẻo. Thấy Huệ không nghe, bà cứ nói mãi, lôi cả đám đàn ông không bao giờ dám trái ý trong nhà ra làm trọng tài, khiến Huệ nổi khùng vứt hết đám quần tất rồi chuyển sang mặc quần bò cho yên thân.
Nhưng điều làm Huệ “cay” nhất là bà Hồng luôn muốn kiểm soát tình cảm của con trai với con dâu. Mặc dù được chồng chiều theo mọi ý thích nhưng bà lại rất khó chịu khi con trai tỏ ra chiều vợ. Trong bữa ăn, có món gì ngon, nếu chồng chậm gắp vào bát mình thì bà sẽ dỗi không ăn, nhưng nếu thấy con trai gắp cho vợ thì bà hầm hầm nét mặt mỉa là đồ dại gái. Trong khi chồng bà hằng ngày đấm lưng, bóp vai cho vợ thì bà vẫn bực tức ra mặt khi con trai dắt hộ vợ chiếc xe máy khi đi làm. Nhiều lần bà “dạy dỗ” Huệ rằng đàn bà cũng phải biết tự lập, đừng có việc cỏn con cũng nhờ chồng, rằng đã lập gia đình thì đừng có nhõng nhẽo bắt chồng chiều như thời con gái.
Mỗi buổi tối, sau khi ăn uống dọn dẹp xong, hầu chuyện bố mẹ một lúc, Huệ muốn cùng chồng về phòng tâm sự, vì vợ chồng mỗi ngày cũng chỉ được một vài giờ bên nhau. Thế nhưng lần nào bà Hồng cũng xua con dâu về phòng trước rồi cầm chân con trai cho đến lúc bà quyết định đi ngủ. Huệ nói:“Mẹ chồng em quen với việc là người phụ nữ duy nhất trong gia đình, vừa muốn ra lệnh vừa muốn được chiều chuộng, độc chiếm những người đàn ông trong nhà. Bà không muốn họ để mắt đến ai khác, kể cả vợ hay người yêu. Thế là tối nào cũng vậy, bà ngồi như nữ hoàng với chồng và hai con trai xung quanh dù chẳng có việc gì, và cho con dâu ra rìa”.
Một hôm, đang sẵn bực tức với sếp ở cơ quan, nghe mẹ chồng dạy là đêm ngủ đừng có “bóc lột” chồng quá kẻo khổ thân “nó”, nên bỏ cái thói ích kỷ mới hơn 9 giờ tối đã muốn lôi chồng về phòng riêng như thế, Huệ nổi điên bật lại. Mẹ con qua lại mấy câu nữa thành cãi nhau to. Hồng gào lên: “Mẹ cũng có chồng, sao cứ đòi cướp chồng con? Mẹ lúc nào cũng đòi bố phải chiều mẹ, xoắn xuýt bên mẹ, sao lại cấm chồng con yêu thương con? Mẹ đừng có lấy cớ là vì yêu con trai này nọ, mẹ đi mà yêu chồng mẹ ấy”.
“Mày không được phép sướng hơn tao”
Cũng căm ghét việc con trai thể hiện tình yêu với con dâu nhưng nguyên nhân sâu xa của bà Liên lại hoàn toàn khác. Là một phụ nữ từng gặp bất hạnh trong hôn nhân, bà không chịu nổi khi nhìn con dâu hạnh phúc.
Mặc dù không hề phản đối con trai lấy Quỳnh nhưng ngay từ hồi cô về ra mắt đến nay, bà Liên chưa bao giờ ngừng việc chê bai cô với mọi người: một đứa con gái chẳng có gì nổi bật, nhan sắc bình thường, sức khỏe kém, trình độ vừa phải, nấu nướng cũng chỉ tàm tạm, gia cảnh chẳng lấy gì làm khá. “Ấy thế mà nó thật tốt số, lấy được thằng chồng vừa giỏi vừa tốt, đúng là trời không có mắt, ở đời chẳng có gì là công bằng”, bà nói với giọng cay đắng.
Sở dĩ bà Liên thấy trời không có mắt là do xét các mặt, bà hơn đứt con dâu: xinh đẹp hơn, sắc sảo hơn, nữ công gia chánh vào hàng xuất sắc, ấy thế mà đường tình duyên lại khổ một đời. Sống chung với bố chồng Quỳnh được 6 năm thì ông yêu người khác và kiên quyết ly dị, bà sống trong nỗi thù hận với đàn ông. Rồi không cam lòng chôn vùi cuộc đời trong cảnh cô đơn, bà tạm gác nỗi hận ấy để xúc tiến việc tìm hiểu những người đàn ông khác, hy vọng có thể đi bước nữa. Có ít nhất 3 người đàn ông tiến đến mức “mấp mé hôn nhân” với bà nhưng rồi đều rút lui cả. Bà đành ở vậy nuôi Cường, cậu con trai duy nhất.
Chứng kiến cuộc đời mẹ, Cường rất hiểu nỗi khổ của phụ nữ, nên khi lấy vợ, anh cố gắng đối xử vợ thật tốt, với thật nhiều cảm thông và yêu thương, nương nhẹ. Nhưng chính điều đó khiến bà Liên thấy đố kỵ, mặc dù Cường trước sau không hề lơ là việc bày tỏ tình cảm và chăm sóc mẹ. Dù con trai rất có hiếu nhưng bà nghĩ, bà đã khổ cả đời, lại là mẹ đẻ của anh nên hưởng phúc là đương nhiên, còn “con bé kia” là người dưng nước lã, lại chẳng có công lao gì sao đã sung sướng sớm như vậy? Nghĩ đến những đoạn trường đã trải suốt mấy chục năm, bà thật không cam lòng.
Vì thế, tuy trước mặt con trai, bà Liên tỏ ra phúc hậu, bao dung nhưng sau lưng anh, bà tìm cách gây khó dễ  cho nàng dâu, hành hạ cô, muốn cô cũng nếm trải ít đắng cay cho công bằng. Bà cũng khéo léo răn đe,  ràng buộc để Quỳnh không “mách” chồng. Vì thế, Cường không hiểu tại sao tuy được cả gia đình yêu thương, điều kiện kinh tế lẫn công việc đều thuận lợi mà vợ vẫn ngày một xanh xao, với những thoáng u uất, buồn bã, nhưng hễ hỏi đến thì cô lại cười xòa làm ra vẻ không có gì. Đôi khi, trước sự quan tâm của chồng, Quỳnh rơi nước mắt nhưng lập tức lấp liếm.
Một lần, khi bị mẹ chồng ép quá, Quỳnh hỏi thẳng rằng cô không đắc tội gì với bà, sao bà lại ghét cô như vậy. Mẹ chồng trả lời: “Tao không ghét mày, nhưng đời mày quá sướng, quá may mắn. Mày không được phép sướng hơn tao, hiểu chưa?”.
Quỳnh nghĩ mình nên thông cảm với mẹ chồng, nhưng cô cảm thấy nếu cứ thế này thì không sống nổi. Cô muốn nói thật với chồng, nhưng lại sợ anh đau khổ. Vả lại, mẹ chồng cô chắc đã tính đến chuyện ấy mà chuẩn bị phương án đối phó, nên nếu nói ra, mẹ chồng “phản chiêu” thì có khi cô lại thành kẻ dối trá, vô ơn, sướng còn không biết đường hưởng… “Đến một ngày nào đó không chịu nổi nữa, có lẽ em sẽ để lại một bức thư cho anh ấy, kể hết mọi chuyện rồi ra đi, vì em không nỡ bắt anh ấy lựa chọn giữa vợ và mẹ” - Quỳnh nói.
Những người bạn của Quỳnh cho rằng giải pháp đó cực kỳ trẻ con, sặc mùi “sến sẩm” kiểu tiểu thuyết ba xu. Họ khuyên cô nói cho chồng biết, để nếu anh không “điều chỉnh” được mẹ thì cũng biết vợ mình đang gặp chuyện gì; có một người thấu hiểu thì sẽ dễ chịu đựng sự hành hạ của mẹ chồng hơn.
Hiện Quỳnh chưa biết mình sẽ làm gì. Còn mẹ chồng cô hả hê vì hành tội được con dâu nên dường như không nhận ra bà đang “ăn bớt” hạnh phúc của con trai mình.

GiadinhToday - TTTĐ/Xzone

Mẹ chồng quá quắt

Với tôi, làm phụ nữ quá ư vất vả, trăm nghìn công trạng đổ lên vai, đã vậy suốt ngày nơm nớp lo mẹ chồng đay nghiến. (Hà Yên, Vĩnh Phúc)

Ngày ấy đẻ đứa đầu xong tôi đã phải nghỉ việc thống kê ở công ty may. Khi thằng cu được hơn tuổi, cảnh nhà túng quá, suốt ngày mẹ chồng chèm chẹp miệng kêu “người ăn thì lắm chả thấy đâu người làm”, tôi cũng sốt ruột, cuống quýt nhờ người xin cho vào làm báo cáo kho trong một công ty chế tạo máy. Chưa ấm chỗ đã thấy mẹ chồng đằng hắng giục đẻ đi kẻo nhiều tuổi lại vất, sau anh em nó còn bảo vệ, bảo ban nhau. Sang năm đẹp đấy, lại hợp tuổi bố mẹ.

Mẹ chồng quá quắt, me chong nang dau, mẹ chồng nàng dâu, cẩm nang gia đình, tâm sự gia đình

Tôi nghe mà khó chịu vô cùng, nhà giàu có của ăn của để đã đành, đây chồng nghề ngỗng không ổn định ở nhà trông ao cá với bố, bữa được bữa thua, chưa kể thi thoảng hai bố con lại cùng hai ông hàng xóm lập thành chiếu bài giết thời gian bằng “mấy đồng bạc lẻ, đáng kể gì”. Tôi đi làm công ty về, sấp ngửa nấu nướng dọn dẹp, cho lợn ăn, cho bò uống nước… thế mà vẫn mang tiếng “nó đi tối ngày”.

Tôi quanh với hai đứa con là hết buổi tối, vậy mà có cái mâm cơm, bà ăn sau cùng cũng chưa một lần bê hộ xuống sân giếng cho con dâu rửa. Lúc nào cũng có người chờ mình phục vụ thì tôi đẻ nữa ra cho thêm nặng nợ à. Đứa lớn đi học đã tốn một khoản rồi, lương tháng nào cũng phải nộp cho mẹ chồng già nửa, mà động đến cái gì lúc nào cũng kêu “tao chả có tiền”. Giờ đẻ thêm phải ở nhà nốt thì cám chẳng có mà ăn.

Tôi nói thì bà lại nghiến răng trách trứng khôn hơn rận, “nhỡ thế nào thì sao, dạo này tai nạn nhiều... đẻ hai đứa con trai cho chắc”, rồi bà ngọt nhạt “Thằng cu một ngấn, đứa sau lại là con giai đấy, tháo vòng ra đi còn kịp đẻ, kẻo điếc lòi ra là tôi trả về bà ngoại đấy”.

Chồng thì chẳng nói chẳng rằng, làm như không liên quan, chỉ buông câu chấp chới, đẻ cũng được chứ sao. Nghe làng xóm, họ hàng kích bảo nhiều đất tội gì chẳng đẻ, cũng hùa theo. Nhưng đất rộng mà chả có tiền xây, bao năm tất cả vẫn chui rúc trong cái nhà ba gian dột, lụp xụp, còn phải nuôi cả bà chị chồng bị tật nguyền, lúc đói kém đã tính đến việc bán đất đấy thôi. Sống chung thì ông bà cổ hủ, lạc hậu như nhau, được cả chồng ham chơi, chưa biết trông con là gì, đêm con quấy khóc còn chửi tục chửi thề, nhiếc vợ ngu không biết dỗ con, im ngay ông đập chết giờ... Họa có ngu thật mới đẻ thêm đứa nữa làm tội đời.

Mẹ chồng tôi tối ngày đay đi đay lại giữa bữa cơm: “Muốn nhàn thân bây giờ sau khổ đừng trách ai, đừng có làm khổ cả chồng con và người khác”. Hôm qua bà còn nói thẳng: “Con là của, nhà này thích đông con nhiều cháu, ai không thích nghi được thì nghỉ đi”. Tôi nghe mà hận...
GiadinhToday -  Dân trí

Tâm sự nàng dâu về mẹ chồng

Tết năm đó, chị đã chuẩn bị về quê đón Tết nhưng rồi cả chị và đứa con nhỏ bị bệnh. Vừa mệt, vừa tủi thân vì không có chồng ở nhà, chị bật khóc. Sáng mùng 2, mẹ đã đón xe lên thật sớm để lo cho mấy mẹ con chị. Nhìn thấy mẹ, chị mừng muốn khóc và cảm động lắm. Lúc này chị thật sự thấu hiểu tình thương yêu của mẹ.

Mỗi khi đọc báo hay nghe những chuyện xung đột giữa mẹ chồng – con dâu, chị lại tự nhủ mình đã may mắn biết bao khi được làm con dâu của mẹ. Chị về làm dâu của mẹ với một chút mặc cảm vì ngoại hình, vì công việc chưa ổn định, cộng với bản tính sống “nội tâm” nên thời gian đầu chị rất rụt rè, ít nói và không cởi mở với mọi người trong gia đình chồng dù trong lòng chị luôn dành cho ba mẹ chồng sự kính trọng.
Thế nhưng, thời gian qua đi cách đối xử của mẹ chồng đã làm chị thay đổi. Mẹ luôn dành sự quan tâm, lo lắng cho chị như mẹ ruột. Ngày chị sinh con đầu lòng, mẹ là người đưa chị đến bệnh viện.
Đêm đó, ở bệnh viện, chị đau lắm, nhưng mẹ luôn bên cạnh vỗ về, động viên và cùng chị đi bộ quanh sân để chị dễ sinh. Chị sinh mổ nên 2 ngày đầu chưa ngồi dậy nổi, mẹ ngồi bên cạnh giường, bón cho chị từng muỗng cháo, từng ly sữa… Cứ vài tuần ba mẹ lại khăn gói từ quê lên thăm cháu.
Biết chị bận con nhỏ nên lần nào lên thăm cháu mẹ đều chuẩn bị sẵn thức ăn mang theo và cả mấy giỏ trái cây vườn nhà. Món nào mẹ nấu chị cũng thấy rất ngon…
Mỗi lần lên thành phố khám bệnh (mỗi tháng mẹ phải tái khám 1 lần), mẹ đều tranh thủ mang theo nào là bưởi, dừa, trứng gà… mẹ đã để dành sẵn cho con cháu. Các con chị thấy bà nội lên thì vui mừng ra mặt và suốt ngày cứ quấn quýt bên nội.
Ngày chị mang thai đứa con thứ 2, mẹ rất mừng. Chị biết mẹ mong mỏi có đứa cháu trai, nhưng chưa bao giờ chị thấy mẹ tỏ vẻ thất vọng vì chị lại sinh con gái, mẹ vẫn thường nói “Trai hay gái gì cũng thương vì đều là con cháu của mình”. Nhờ vậy, chị phần nào bớt đi được mặc cảm và áp lực phải sinh “quý tử”.
Hạnh phúc khi được làm con dâu của mẹ - Gia Đình - Tình Yêu - Câu chuyện gia đình - Mẹ chồng nàng dâu - Tâm sự gia đình
Các con chị có bà nội lên thì vui lắm.
Mẹ có nghề làm tàu hũ “gia truyền” từ mấy chục năm. Với sạp bán ngoài chợ, ba mẹ đã nuôi 3 người con ăn học đến nơi đến chốn, đều là những kỹ sư. Chồng chị và các anh chị dù đã thành tài, sống nơi thành phố lớn nhưng mỗi lần về quê vẫn xắn tay áo vào phụ ba mẹ xay đậu, gói tàu hũ và vẫn háo hức được “nhón” một miếng tàu hũ mới “ra lò”, ngồi ngay tại bếp vừa thổi vừa hít hà “ngon quá!”.
Ngày chồng chị quyết định đi du học, chị vừa buồn, vừa lo vì chưa biết sẽ xoay xở thế nào với 2 đứa con, khi mà đứa nhỏ mới vừa tròn 1 tuổi. Chị lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Ngày tiễn anh đi, chị đã khóc thật nhiều. Lúc đó, chị thấy mẹ thật bình tĩnh, mẹ không khóc mà động viên chị. Quả thật lúc đó, chị đã nghĩ sao mẹ lại cứng rắn đến vậy!
Vài tháng sau, chị đưa 2 con về quê nội chơi. Vừa thấy 3 mẹ con chị, mắt mẹ đỏ hoe. Đó là lần đầu tiên kể từ ngày về làm dâu, chị thấy mẹ khóc. Lúc này chị mới hiểu mẹ đã phải nén lòng như thế nào khi tiễn đứa con trai út (là chồng chị) đi xa, mẹ không khóc là vì không muốn anh phải bận lòng.
Tết năm đó, chị đã chuẩn bị về quê đón Tết nhưng rồi cả chị và đứa con nhỏ bị bệnh. Vừa mệt, vừa tủi thân vì không có chồng ở nhà, chị bật khóc. Sáng mùng 2, mẹ đã đón xe lên thật sớm để lo cho mấy mẹ con chị. Nhìn thấy mẹ, chị mừng muốn khóc và cảm động lắm. Lúc này chị thật sự thấu hiểu tình thương yêu của mẹ.
Dạo gần đây, sức khỏe mẹ yếu hẳn, bệnh có phần nặng hơn. Tháng rồi vào bệnh viện gặp mẹ khi mẹ đi tái khám, nhìn dáng người gầy yếu của mẹ, chị thấy bất an lắm, nhưng mẹ vẫn giữ được vẻ mặt bình thản, không hề than thở. Lúc nào điện thoại về, mẹ cũng nói “mẹ khỏe rồi”, và căn dặn chị không được nói với chồng chị về bệnh tình của mẹ. Mẹ luôn lo lắng cho con cái theo cách riêng của mẹ, không ồn ào, không bộc lộ ra ngoài nhưng thật là sâu sắc mà không phải ai cũng làm được.
Đôi lúc chị thấy mệt mỏi, mất phương hướng, chị lại điện thoại nói chuyện với mẹ… Mẹ thường động viên chị hãy nghĩ đến tương lai tươi sáng.
GiadinhToday ST