Hiển thị các bài đăng có nhãn gia đình today. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn gia đình today. Hiển thị tất cả bài đăng

Chồng không làm việc nhà vì sợ... hèn

Mẹ chồng tôi làm vợ 30 năm mà chưa bắt chồng cầm một cái chổi quét nhà.
Tôi lấy chồng được 5 năm, hai vợ chồng tôi đều làm viên chức nhà nước. Chúng tôi không ở cùng bố mẹ mà ở nhà riêng. Chồng tôi vốn sinh ra trong một gia đình có điều kiện, lại được bố mẹ nuông chiều từ bé, nên anh chẳng bao giờ phải làm việc nhà.
Chồng không làm việc nhà vì sợ... hèn 1
Chồng nhất quyết không làm việc nhà giúp vợ vì sợ bị đánh giá là hèn
Thói quen của chồng tôi là sáng ngủ dậy đi tập thể dục tầm 30 phút, sau đó trở về nhà tắm, và đi làm. Chiều đi làm về anh thường tụ tập cà phê, chém gió cùng bạn bè sau đó về nhà ăn tối với vợ. Hồi mới cưới, thấy công việc nhà cũng không quá vất vả, nên tôi cũng không cảm thấy cần anh giúp đỡ, vẫn để cho anh duy trì thói quen tập thể dục và tụ tập bạn bè.
Nhưng từ khi có thêm đứa con, thêm công thêm việc. Bà nội thì bận công việc nên tuyên bố không trông cháu, tôi phải nhờ bà ngoại ở quê lên trông, nhưng khi cháu được 2 tuổi thì bà về quê, tôi phải đưa cháu đi gửi trẻ đã gần một năm nay.
Vì không thuê ô sin sợ phức tạp, hơn nữa tìm được người biết việc, thật thà không dễ, nên buổi sáng tôi tất bật dậy cho con ăn sáng và đưa con đến trường rồi mới đến cơ quan. Trong khi đó, chồng tôi thì vẫn đều đặn đi tập thể dục về nhà rồi tắm táp và đi ăn sáng, đến cơ quan.
Buổi chiều trong lúc vợ tất tả về đón con, tắm giặt, cơm nước, và cho con ăn, thì chồng tôi lại vẫn la cà quán xá chém gió với bạn bè, đồng nghiệp, đợi đến giờ cơm thì về ăn. Ăn xong thì cũng chả làm gì ngoài xem phim và lướt web.
Vì thế tôi đề nghị với chồng bỏ thói quen tập thể dục buổi sáng và cà phê với bạn bè vào buổi chiều để phụ giúp vợ làm việc nhà, để có thời gian chăm con. Nhưng chồng tôi không chịu. Anh ấy bảo, bao nhiêu năm nay mẹ anh ấy không bắt anh ấy phải động chân động tay đén việc nhà, thì tôi cũng không có quyền gì mà bắt anh ấy làm việc nhà được.
Hơn nữa, việc chợ búa, nấu cơm, rửa bát, chăm con, dọn dẹp nhà cửa là việc của đàn bà thì tôi phải có trách nhiệm, nếu khôn làm được thì thuê người về mà làm, chứ đừng bao giờ đòi hỏi chồng phải làm những công việc như thế.
Anh còn cho rằng, làm những công việc như vậy anh cảm thấy xấu hổ với bạn bè, và cảm thấy mình trở nên hèn kém hơn trong mắt mọi người, nên anh nhất quyết không chịu làm.
Tôi đem chuyện này chia sẻ với mẹ anh, mong một sự trợ giúp từ phía bà, nhưng mẹ chồng tôi kịch liệt phản đối. Bà bảo, bà làm vợ bố chồng tôi đã 30 năm rồi mà chưa bao giờ bà bắt chồng phải cầm cái chổi quét nhà chứ đừng nói là rửa bát, đi chợ, nấu cơm. Vì thế, tôi cũng đừng bao giờ có ý định bắt chồng phải làm những việc đó.
Mẹ chồng tôi còn khẳng định, rửa bát, quét nhà, nấu cơm, chăm con là công việc của phụ nữ. Bà còn ám chỉ tôi, một người phụ nữ lúc nào cũng nói yêu chồng mà để chồng làm những việc như thế thì liệu có yêu chồng hay không?. Rồi bà bảo con trai, nếu tôi bắt anh làm việc nhà thì cứ nói với bà một tiếng, bà sẽ “chấn chỉnh”.
Bây giờ thì tôi không biết làm như thế nào để chồng và mẹ chồng hiểu rằng, đàn ông làm việc nhà không hèn.

GiadinhToday - Đất Việt

Anh chàng chậm vợ

Đã ở tuổi “băm”, thằng cháu mình, vẫn chưa chịu lấy vợ dù ba đứa em của nó đã có gia đình. Chị dâu mình nhờ: “Chú nói giùm anh chị một tiếng với. Vợ chồng chị bó… miệng rồi”.
Sự thật về những anh chàng ế vợ, Bạn trẻ - Cuộc sống, E vo, dan ong, lang lo
Kiểm tra “chứng chỉ đàn ông”
Phước, thằng cháu chậm vợ, có khuôn mặt dễ nhìn, ăn mặc giản dị nhưng ăn nói có phần tếu táo, hát khá hay. Nó từng “nổ”, nói chú à, trong huyện này, giọng hát của cháu được xếp loại hai, không có ai loại… một.
Mình nhậu với ba nó, nó đi đâu về, hình như cũng tưng tưng rồi, sà vào bàn nói chào chú. Mình nhớ tới nhiệm vụ chị giao nên “nhập đề” ngay, nói chú với ba mày đã vào tuổi xế chiều. Mày lấy vợ để hai “lão gia” này còn chút hơi tàn mà đi họ chớ. Nó cười nhẹ như không, nói cháu “quy hoạch” ất giáp lắm nhưng hổng hiểu sao cuộc tình nào cũng bị “treo”.
Mình vỗ vai nó, nói: “Ráng lên cháu ơi, ba mươi mấy rồi. Cùng trang lứa với mấy có đứa hai ba con rồi đó…”. Nó cười, nói lấy vợ sớm làm gì để… lời ru thêm buồn. Ông anh mình trợn mắt, nói: “Cái thằng, mày dám giỡn mặt với chú mày à? Mày phải “chỉ điểm” mối nào cho dứt khoát để ba lo. Còn chút mày nữa thôi. Lông bông hoài sao được…”.
Ba nó bấm nhỏ mình, nói: “Mà này, hay là mày tự kiểm tra… chứng chỉ đàn ông của mày coi. Ba nghi quá”. Mình hợp đồng tác chiến ngay, nói chắc “bộ phận không nhỏ” của mày có vấn đề nên mày lơ chuyện vợ con? Nó cười híp mắt, nói con thừa biết ba với chú nói cho con tức mà lấy vợ quách cho rồi. Hổ phụ sinh hổ tử. Ba sinh con ra, ẵm bồng, tắm rửa, kỳ cọ cho con chắc ba biết chớ. Con có “bằng” hoành tráng lắm chớ đủ thiếu gì cái “chứng chỉ” lẻ tẻ. Ba má cứ từ từ, con mà rung động tim yêu thì con hối ba má chạy không kịp đâu. Anh mình dằn ly đánh cạch một tiếng, nói tao với má mày đẻ con trước, rung động sau, rồi có sao đâu?
“Nội bộ” năm nay
Một hôm thằng Phước tới nhà mình chơi. Mình hâm lại chuyện vợ con. Nó ngồi bệt trên thềm thở dài rồi bắt ông chú già chát ngồi nghe chuyện tình của nó.
Người tình thứ nhất là con một thầu khoán giàu sụ. Mỗi lần rủ em đi chơi, nó phải ngồi chầu chực cả tiếng đồng hồ. Em bước ra với áo quần xanh đỏ, dây nhợ lung tung, mặt láng e như ma nơ canh. Phước nói mặt em xinh sẵn, đâu cần phấn son kỹ vậy. Cô bé xì một tiếng, nói anh quê mùa thô kệch lắm. Phụ nữ không ai ngu tới mức chờ xấu mới làm đẹp, thà tô trước còn hơn đợi xước mới tô.
Đang vi vu trên phố chợt em nói chết chết, quay lại quay lại. Em để quên đôi kính Hàn Quốc ở nhà mất rồi. Mặt em hơi xương, phải đeo kính bự cho má đầy đặn. Phước đang lưỡng lự thì em hứ cái rét, vẫy taxi về luôn. Cuộc tình “đứng hình” ngay sau đó.
Người tình thứ hai rất tự nhiên và… chân thành. Ngồi với Phước, cô chê rậm rề mấy “thằng” người yêu cũ. Em nói anh Phước đứng đắn ghê, lại có cái mũi đẹp. Không như “thằng” M. mũi tẹt, tướng đi lạch bạch xấu òm mà bày đặt mặc quần jeans. “Thằng” K. ỷ giàu, mới đi chơi lần hai nó đã chẩu mỏ “hun” ẩu em, miệng hôi rình. Còn thằng C. nữa, lần hẹn đầu tiên nó đã mân mê tay em. Em làm thinh để coi nó làm gì nữa, té ra nó kéo em vào lòng nó… Phước thấy trong người nổi gai, thầm nghĩ má tui mà nghe em kể “tình sử” kiểu này bả vả rớt răng là cái chắc. Vậy là chia tay.
Hôm qua, mình đang dọn vườn thì thằng Phước tới, giựt cái rựa làm giúp mình một hồi. Chặp lâu, nó cười toe toét, thở hổn hển, nói “có” rồi chú ơi. Em này mặn mà, đằm thắm, dịu dàng lắm. Chú qua nói giùm ba má cháu với, “nội bộ” năm nay cưới được hông chú?
Mình mừng quýnh, lật đật xỏ áo đi ngay.

GiadinhToday - TNO

Đêm tân hôn ẩu đả vì phong bì

Âm thanh phát ra từ phòng tân hôn của đôi vợ chồng Quế - Lâm không phải những tiếng động hoan lạc, mà là tiếng ẩu đả vì… phong bì mừng cưới.
Hết cả hơi, Quế mới gội được mái tóc cứng đơ vì cả lạng keo xịt và tẩy trang xong khuôn mặt tầng tầng lớp lớp mỹ phẩm. Tắm xong đã mệt lử, cô về phòng riêng và cau mày khó chịu khi thấy chú rể của mình đã lôi đống phong bì ra xé xé, đếm đếm, ghi ghi mà không thèm đợi vợ.
Hì hụi cả tiếng đồng hồ, họ cũng thống kê xong chỗ tiền mừng cưới. Quế ôm đống tiền định cất vào cái hòm nhỏ của mình thì Lâm vội bảo: “Thôi đưa đây, mai anh đem vào ngân hàng gửi, em đoảng bỏ xừ”. Quế cãi: “Anh đã thấy em làm mất tiền bao giờ chưa? Mai chính em đưa vào ngân hàng gửi, để tên em thì mới yên tâm được, chứ giao cho anh ấy à, khi hỏi đến chả còn đồng nào. Có điều, trước khi gửi còn phải trả ông bà ngoại tiền cỗ, chứ có phải của mình hết đâu”.
Đêm tân hôn ẩu đả vì phong bì 1
Bố mẹ Lâm nghèo và già yếu, không góp được đồng nào vào đám cưới của con. Đôi trẻ cũng không có nhiều, nên chuyện cưới xin được bên vợ hỗ trợ phần lớn. Từ tiền mua sắm các vật dụng cho đôi vợ chồng trẻ đến tiền nhẫn cưới, chụp ảnh cưới… đều bên ngoại lo. Riêng chuyện cỗ cưới, tuy hai nhà tổ chức chung, nhưng theo lệ thường vẫn phân định rõ ràng khu vực nhà trai, nhà gái, hoặc có ngồi lẫn lộn thì chí ít cái hộp tiền mừng cũng để riêng.
Biết thông gia khó khăn, bố mẹ Quế sẵn sàng trả tiền cả phần cỗ của nhà trai, nhưng Lâm ngại, và Quế cũng không đồng ý. Cô một là sợ mang tiếng bố mẹ bỏ tiền ra “mua” chồng cho mình, hai là không muốn tạo cho chồng thói quen ỷ lại nhà vợ. Vì thế, quyết định cuối cùng là bố mẹ Quế cứ thanh toán hết với nhà hàng, sau đó hai vợ chồng sẽ dùng tiền mừng đưa lại ông bà phần cỗ của nhà trai. Trong đêm tân hôn, thấy chồng có vẻ “quên mất” số nợ này, chỉ lăm lăm đòi gửi tất vào ngân hàng dưới tên anh nên Quế có phần bực bội.
Nghe vợ nhắc, Lâm cau mặt. Anh nghĩ, ông bà nhạc đồng ý chuyện cỗ nhà ai nhà ấy thanh toán chẳng qua cho đẹp mặt con rể thôi, chứ đối với ông bà, số tiền ấy đáng gì, đằng nào khi mình đem sang trả, ông bà cũng cho lại hai vợ chồng làm vốn, sao Quế lại nói năng cứ như anh định quỵt nợ nhạc gia vậy. “Bố mẹ có so đo mấy đồng lẻ ấy đâu mà sao em cứ phải chắc lép với chồng như thế?”, Lâm nói. Quế giận quá, bảo cô cũng chỉ muốn bảo vệ danh dự của anh và gia đình anh, chứ nếu chỉ nghĩ đến cái thân cô thì cứ lấy tiền bố mẹ đẻ mà tiêu cho sướng chứ tội gì, rằng số nợ đó bố mẹ cho hay không thì tùy bố mẹ, nhưng trước hết cứ phải trả đã.
Thực ra, Lâm đang nóng ruột về món nợ của bố mẹ anh, bị người ta đòi đã lâu. Anh những muốn trả giúp từ trước nhưng phải dồn tiền lo đám cưới, định bụng cứ lấy tiền mừng và “mượn tạm” vàng hồi môn của vợ trả cho xong đã, sau này sẽ từ từ nói với Quế sau, kẻo vừa về đến nhà chồng đã mất hết của nả vì món nợ chẳng liên quan đến mình, cô sẽ sốc. Lúc này, thấy thái độ của Quế, Lâm muốn nói toạc ra luôn, nhưng nghĩ đến vẻ xem thường đang hiện trên mặt vợ, anh sợ cô có những câu xúc phạm đến gia đình mình, nên chỉ buông mấy tiếng cộc cằn: “Chưa trả, sau này sẽ trả”.
Thấy chồng ngang quá, Quế giận dữ thốt ra một câu mang tính “đụng chạm”, khiến Lâm giơ tay lên định tát vợ, nhưng kịp dừng lại. Có điều, vừa thấy cánh tay chồng vung lên định hành hung, Quế đã điên tiết vừa thét lên lăn sả vào cào cấu rách cả mặt anh. Hai người làm um cả nhà, khiến bố mẹ Lâm sợ hãi mà không dám can thiệp.
Thông gia om sòm chuyện tiền nong
Hôm Ngà về lại mặt, bố mẹ cô thấy mặt con gái có vẻ hậm hực không vui thì lo sốt vó, cứ tưởng con mình trước đây có gì lầm lỡ hay trót dại khiến thằng rể gây khó dễ khi phát hiện ra. Ông nháy cho bà, bà lôi con gái vào phòng lựa lời “moi tin”. Có chỗ xả, Ngà tuôn một tràng những lời ấm ức về nhà chồng.
“Ông bà nhà ấy đúng là nói một đằng làm một nẻo, nói thì ngọt mà nuốt lời còn nhanh hơn chớp mắt”, cô dâu mới tức tối nói. Chuyện là, trước khi cưới, hai bên thông gia ngồi họp với nhau, có trao đổi về chuyện sẽ tặng quà gì cho đôi trẻ. Bên ngoại bảo sẽ cho con một cây vàng làm của hồi môn, bên nội đáp lời rằng anh chị cho con gái đã được như vậy, chúng tôi cho con trai dĩ nhiên cũng phải tương xứng, là hai cây vàng. Bên ngoại nói tuy chúng tôi bỏ tiền lo cỗ cưới cho con, nhưng phong bì thu được bao nhiêu cho chúng nó cả. Bên nội bảo tất nhiên rồi, nếu như ý anh chị đã giống ý chúng tôi thì ta tổ chức chung một chỗ cho chúng nó đỡ mệt, đằng nào hai đứa cũng cầm hết; chúng tôi cũng sẽ thêm vào chỗ đó một số tiền nữa cho các con có vốn làm ăn. Hai bên thông gia tâm đầu ý hợp, nói chuyện với nhau vô cùng tương đắc.
Ấy thế mà buổi tối sau đám cưới, mục đếm phong bì không phải do hai vợ chồng “tự lo” mà được bố mẹ chồng đốc thúc, giám sát từ đầu đến cuối. Rồi ông bà gọi Ngà ra nói chuyện, nhưng chẳng thấy dặn dò gì dâu mới về nếp nhà hay ăn ở, chỉ yêu cầu đưa hết tiền mừng lẫn vàng hồi môn cho mẹ giữ: “Tài sản trong gia đình phải quy về một mối, mai này mẹ chết thì con thay mẹ quản lý tài sản của cả nhà”. Trước giọng nói dứt khoát của mẹ chồng và ánh mắt nghiêm lạnh của bố chồng, cô dâu mới rất muốn phản kháng nhưng không biết nói thế nào cho khỏi thất lễ, bèn ngoảnh sang chồng cầu cứu. Trông anh rất khó xử, nhưng sau mấy giây ngần ngừ cũng thúc vào người vợ: “Thôi em đưa tất cho mẹ đi”.
Chỉ cần nghe thấy thế, mẹ chồng đã đứng dậy kéo Ngà vào phòng. Tiền vẫn để trên bàn phấn, vàng thì Ngà lấy trong hộp tư trang ra. Ngà định giữ lại những chiếc nhẫn mà chị em, cô dì chú bác của cô tặng, tổng cộng cũng hơn một cây vàng, nhưng mẹ chồng đã nhanh tay cầm lấy cả. Hận quá, khi chỉ còn hai người, Ngà nói với chồng: “Giờ thì em trắng tay còn hơn cả hồi con gái, lương 3 tuần nữa mới có mà chẳng còn một xu để chi tiêu. Thôi, mấy chục triệu tiền chúng mình góp với nhau để sau cưới đổi xe máy đâu, đưa cho em để còn đi trăng mật”. Chú rể thú nhận, số tiền đó, theo yêu cầu của bố mẹ, anh đã đưa để chi cho đám cưới rồi, vì ông bà bảo thiếu thứ nọ thứ kia. Ngà uất đến mức muốn ngất xỉu, chỉ biết nằm vật ra khóc suốt đêm, không cho chồng động đến người mình.
Nghe xong chuyện của con gái, mẹ Ngà tức lộn ruột, chạy ra mắng chàng rể một trận vì tội toa rập với bố mẹ lừa đảo gia đình bà, bắt nạt con gái bà. Bên nhà trai biết được, vừa mắng con dâu vừa gọi điện sang trách thông gia xúc phạm gia đình họ. Hai bên lời qua tiếng lại một lúc thì mẹ Ngà điên lên, lôi kéo chồng và mấy cô em gái sang bên đó nói cho ra nhẽ.
Bố mẹ chồng Ngà bảo quản lý tiền nong như thế nào là chuyện riêng của gia đình họ, thông gia không có quyền can thiệp; đám cưới tổ chức phần ai nấy lo, bên này chả nhờ vả gì bên đấy, còn tiền vàng đã cho con, định đòi lại hay sao mà phải thắc mắc là ai giữ? Mẹ Ngà bảo, các người trước mặt làng nước thì nói cho con thứ nọ thứ kia hoành tráng lắm, thứ gì cũng phải gấp đôi nhà gái, hóa ra cưới con trai nhưng một xu cũng không mất mà còn giàu to vì vớ được của nhà gái, trông thì đạo mạo mà cướp từng đồng của con dâu.
Bị thóa mạ, bố chồng Ngà nổi cơn thịnh nộ, tuyên bố trả dâu về cho thông gia. Mẹ Ngà cười nhạt nói hay nhỉ, người thì trả, chứ tiền vàng có trả không? Cứ thế, hai bên xửng cồ, đỏ mặt tía tai như gà chọi, may có mấy người họ hàng vừa bình tĩnh vừa khéo nói, mãi mới can ra được. Mẹ chồng Ngà nhượng bộ, trả cho con dâu số vàng do bên ngoại cho, còn toàn bộ tiền mừng bà vẫn giữ, còn vàng của bà cũng như của họ hàng bên nội tặng đôi trẻ thì dĩ nhiên vẫn được khóa chặt trong hòm bà.
Dù chưa ai thỏa ý thì rốt cuộc chuyện tiền cũng được giải quyết xong xuôi, chỉ có chuyện tình là có vẻ “như có như không” ngay sau đám cưới.

GiadinhToday - Xzone/TTTĐ

Tôi xinh đẹp mà chồng vẫn "hững hờ"

Anh vốn là người khỏe mạnh, sinh lý tốt những gần đây, nằm bên tôi mà anh đờ ra như khúc gỗ.


Lại sắp một năm nữa trôi qua. Nhìn lại cả quãng thời gian dài, tôi mới biết được rằng chưa bao giờ cuộc sống của tôi có nhiều biến động và buồn như năm nay. Tôi không biết phải dùng từ ngữ nào khi tả về cuộc sống của mình hiện tại. Tôi vẫn làm việc, vẫn chăm lo gia đình nhưng trong tôi lúc nào cũng có một mối lo lắng và một nỗi buồn khủng khiếp.
Chồng tôi giờ đây đã là một con người khác hoàn toàn. Anh bất cần đời và thực sự không còn tình cảm gì với tôi, với gia đình. Tôi không biết chính xác lý do từ đâu nhưng tôi cũng đoán một là do anh cờ bạc, nợ nần nhiều quá, mặc dù tôi đã trả rất nhiều nhưng vẫn chưa hết. Hai là công việc của anh khó khăn mà lại không có tiền để anh ăn chơi như xưa. Ba là anh đã có người phụ nữ khác... Nói chung khi một con người thay đổi theo chiều hướng xấu thì phải có lý do, không ai tự dưng lại như vậy cả.
Tôi thất vọng vì chồng nhiều lắm. Nói thực bây giờ đối với tôi, anh đừng lấy tiền của nhà đi là may rồi chứ tôi chẳng trông ngóng gì ở anh. Anh không có tiền, anh say xỉn suốt ngày, về nhà là anh lăn ra ngủ và nếu không được như ý thì anh cáu giận. Đầu tiên tôi còn nghĩ, còn muốn lấy lại cảm xúc vợ chồng, còn muốn rủ anh đi đổi gió nhưng bây giờ thực sự tôi đã chán, cứ để chuyện gì đến sẽ đến mà thôi. Anh không thay đổi theo chiều hướng tích cực mà ngày càng xấu hơn. Con người anh vốn dĩ cũng không bản lĩnh rồi. Nếu ham muốn cái gì là không thể dứt ra được, tôi cũng chẳng mong gì anh tốt lên được. Con người anh từ trước đến giờ vẫn vậy, chẳng qua bây giờ anh mới bộc lộ hết mà thôi.
Tôi đã nhìn thấy tương lai đen tối của mình, tôi muốn bỏ chồng nhưng không đủ quyết tâm và lòng can đảm để làm việc đó. Còn anh cũng chẳng thích cái gia đình này nữa rồi. Nói chung, tôi thất vọng rất nhiều và cho dù có thế nào thì sự việc cũng không bao giờ tốt hơn được. Chồng tôi bây giờ không thuộc về tôi nữa. Còn anh thuộc về ai, có lẽ chỉ có anh biết mà thôi. Không biết anh có hiểu được tâm trạng một người vợ như tôi hay không? Tôi căm giận anh... Nếu cuộc sống này tồi tệ với tôi như vậy thì có lẽ tôi chẳng còn ý nghĩa gì nữa để mà cố gắng.
Nhìn các con mà tôi thấy xót xa, chúng sẽ ra sao nếu bố mẹ chúng mỗi người mỗi ngả? Tôi không muốn các con tôi thiệt thòi khi đã sinh ra trên cõi đời này. Nhưng tôi cũng không muốn mãi sống với một người đàn ông như thế. Tôi đã quá chán nản rồi. Ngày nào anh cũng về muộn và say xỉn, còn nếu không thì không về nhưng chẳng biết đi đâu. Tại sao tôi lại chán cuộc sống vợ chồng này đến vậy cơ chứ, anh đã lấy tôi và làm cuộc sống của tôi đen tối. Tôi hận anh...
Giờ đây, tôi rất cần một lời khuyên chân thành từ mọi người. Tôi muốn mọi người nói cho tôi biết tôi phải làm gì để cứu vớt cuộc hôn nhân này. Tôi và anh, hai người yêu nhau từ hồi còn là học sinh phổ thông, sau đó học xong đại học một năm sau mới cưới. Chúng tôi đã yêu nhau 8 năm, đủ để cho tình yêu chín muồi, không phải là nông nổi.
Nhưng ngay từ khi yêu nhau, anh đã là người ham mê cờ bạc, khiến cả gia đình anh nghĩ rằng tôi là thủ phạm của việc đó. Ngày đó, tôi bị gia đình anh coi thường nhiều lắm vì nghĩ tôi chơi bời chứ họ không tin là anh cờ bạc. Lấy nhau được mấy năm, anh lại dính vào con đường tệ nạn, tôi đã phải vay mượn trả nợ cho anh, mong rằng anh nhận ra sai lầm của mình mà sửa chữa. Nhưng hình như cờ bạc đã ăn vào máu rồi nên khó mà dứt ra được. Chồng tôi lại một lần nữa đi vào vết xe đổ của chính mình mà lần này thì là số tiền rất lớn. Tôi đưa cho anh toàn bộ số tiền hai vợ chồng mười năm tích cóp, cộng với tôi cắm sổ đỏ vay ngân hàng nhưng hình như tôi đã nhầm. Số tiền đó không phải là toàn bộ, anh vẫn còn nợ nữa... và anh lại chơi cờ bạc cá độ bóng đá.
Tôi buồn vì mất tiền thì ít mà vì mất lòng tin vào chồng thì nhiều. Tại sao anh lại không thể nào thay đổi? Ngày chúng tôi lấy nhau nghèo lắm. Tôi về nhà chồng mà không có tiền, thu gom được tiền cưới bao nhiêu lại trả nợ tiền cờ bạc hồi còn sinh viên cho anh. Bố mẹ tôi khuyên không nên lấy người đàn ông như vậy rồi tôi sẽ khổ nhưng lúc đó vì quá yêu anh, tôi đã nói với bố mẹ tôi dù lấy xong tôi có đi ăn mày tôi cũng chấp nhận. Vậy mà đến bây giờ, chúng tôi cưới nhau đã 10 năm mà anh chẳng thay đổi, ngày càng tồi tệ hơn.
Bây giờ, tối đến anh chẳng về nhà. Lúc nào hỏi anh cũng bảo anh đi công việc rồi bận việc này, việc khác. Có rất nhiều lần anh nói dối tôi mà tôi không biết mục đích của anh là gì? Thêm vào đó, tình cảm vợ chồng sứt mẻ, anh về nhà không còn ham muốn như trước, thậm chí về nhà là anh lăn ra ngủ, về sớm ngủ sớm, chẳng quan tâm gì đến cảm giác của tôi. Tôi có chồng mà như không. Anh cũng chẳng bao giờ quan tâm đến các con anh. Nhiều hôm, vợ chồng ân ái mà anh bỏ giữa chừng khiến tôi nghĩ ngợi nhiều lắm. Anh là người khoẻ mạnh, chỉ tháng trước sinh lý của anh rất tốt. Nếu tôi không đáp ứng được, anh còn mộng tinh nhưng bây giờ nằm bên tôi mà anh như khúc gỗ.
Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì nữa. Tôi nghi ngờ anh bồ bịch ở ngoài nhưng đương nhiên là anh chẳng phủ nhận cũng chẳng công nhận. Tôi là người phụ nữ đoan chính, không lăng nhăng. Tôi cũng xinh đẹp, quý phái, cũng giỏi giang, thu nhập thậm chí cao hơn anh. Cho dù chồng tôi đối xử như vậy nhưng chưa bao giờ tôi dám phản bội lại chồng. Nhưng tại sao anh không hiểu điều đó? Tại sao anh không trân trọng tôi? Tại sao? Hơn lúc nào hết, tôi mong nhận được lời khuyên từ các bạn.

GiadinhToday - Ngôi sao

"Mẹ cũng có chồng, sao lại cướp chồng con?"

Chuyện nhà bà Hồng đang trở thành sự kiện nóng hổi của cả khu phố khi nàng dâu ‘tai ngược’ lớn tiếng tố cáo bà cướp chồng cô.
‘Mẹ cũng có chồng, sao lại cướp chồng con?’ 1
“Mẹ đi mà yêu chồng mẹ ấy”
Mấy hôm nay, nhà bà Hồng lặng ngắt vì hai người đàn bà tránh mặt nhau, trong khi hàng xóm thì ồn lên, hào hứng “buôn dưa”. Các bà già lắc đầu bảo bọn dâu con bây giờ láo thật, những câu như vậy cũng dám nói với mẹ chồng, cho dù bà Hồng đúng là cũng tai quái. Còn cánh phụ nữ trẻ thì hả hê, coi Huệ, con dâu bà, là nữ anh hùng khi dám ném vào mặt “kẻ áp bức” những câu như nói hộ lòng họ như vậy.
Sự bất mãn đã ủ men trong lòng Huệ từ mấy năm trước khi bắt đầu về làm dâu, bởi cái luật bất thành văn trong gia đình: cái gì trái ý bà Hồng, cái đó nhất định sai. Cả ba người đàn ông, gồm chồng và hai con trai bà Hồng, đều nhất nhất nghe lời bà, vậy không cớ gì cô con dâu chân ướt chân ráo từ đâu về lại chẳng tuân lệnh.
Huệ phải tập ăn cay, thậm chí cả nước canh cũng cay xé lưỡi, tập nấu cơm bằng nồi áp suất và vô số “quy định” tỉ mỉ khác trong nếp sống nhà chồng. Từ chỗ diện đúng mốt, cô Huệ đổi sang “ăn mặc như mụ điên” để không phải nghe mẹ chồng lải nhải cho đến khi cô khuất phục. Một ví dụ điển hình là khi cô diện quần tất mỏng màu đen hoặc cát cháy, mẹ chồng cứ ca cẩm “đi tất gì mà chân đen như cẳng chó, trông vừa xấu vừa kém đứng đắn’, rồi “khuyên” con dâu dùng loại quần tất màu trắng ngà như của bà để đôi chân nó trắng trẻo. Thấy Huệ không nghe, bà cứ nói mãi, lôi cả đám đàn ông không bao giờ dám trái ý trong nhà ra làm trọng tài, khiến Huệ nổi khùng vứt hết đám quần tất rồi chuyển sang mặc quần bò cho yên thân.
Nhưng điều làm Huệ “cay” nhất là bà Hồng luôn muốn kiểm soát tình cảm của con trai với con dâu. Mặc dù được chồng chiều theo mọi ý thích nhưng bà lại rất khó chịu khi con trai tỏ ra chiều vợ. Trong bữa ăn, có món gì ngon, nếu chồng chậm gắp vào bát mình thì bà sẽ dỗi không ăn, nhưng nếu thấy con trai gắp cho vợ thì bà hầm hầm nét mặt mỉa là đồ dại gái. Trong khi chồng bà hằng ngày đấm lưng, bóp vai cho vợ thì bà vẫn bực tức ra mặt khi con trai dắt hộ vợ chiếc xe máy khi đi làm. Nhiều lần bà “dạy dỗ” Huệ rằng đàn bà cũng phải biết tự lập, đừng có việc cỏn con cũng nhờ chồng, rằng đã lập gia đình thì đừng có nhõng nhẽo bắt chồng chiều như thời con gái.
Mỗi buổi tối, sau khi ăn uống dọn dẹp xong, hầu chuyện bố mẹ một lúc, Huệ muốn cùng chồng về phòng tâm sự, vì vợ chồng mỗi ngày cũng chỉ được một vài giờ bên nhau. Thế nhưng lần nào bà Hồng cũng xua con dâu về phòng trước rồi cầm chân con trai cho đến lúc bà quyết định đi ngủ. Huệ nói:“Mẹ chồng em quen với việc là người phụ nữ duy nhất trong gia đình, vừa muốn ra lệnh vừa muốn được chiều chuộng, độc chiếm những người đàn ông trong nhà. Bà không muốn họ để mắt đến ai khác, kể cả vợ hay người yêu. Thế là tối nào cũng vậy, bà ngồi như nữ hoàng với chồng và hai con trai xung quanh dù chẳng có việc gì, và cho con dâu ra rìa”.
Một hôm, đang sẵn bực tức với sếp ở cơ quan, nghe mẹ chồng dạy là đêm ngủ đừng có “bóc lột” chồng quá kẻo khổ thân “nó”, nên bỏ cái thói ích kỷ mới hơn 9 giờ tối đã muốn lôi chồng về phòng riêng như thế, Huệ nổi điên bật lại. Mẹ con qua lại mấy câu nữa thành cãi nhau to. Hồng gào lên: “Mẹ cũng có chồng, sao cứ đòi cướp chồng con? Mẹ lúc nào cũng đòi bố phải chiều mẹ, xoắn xuýt bên mẹ, sao lại cấm chồng con yêu thương con? Mẹ đừng có lấy cớ là vì yêu con trai này nọ, mẹ đi mà yêu chồng mẹ ấy”.
“Mày không được phép sướng hơn tao”
Cũng căm ghét việc con trai thể hiện tình yêu với con dâu nhưng nguyên nhân sâu xa của bà Liên lại hoàn toàn khác. Là một phụ nữ từng gặp bất hạnh trong hôn nhân, bà không chịu nổi khi nhìn con dâu hạnh phúc.
Mặc dù không hề phản đối con trai lấy Quỳnh nhưng ngay từ hồi cô về ra mắt đến nay, bà Liên chưa bao giờ ngừng việc chê bai cô với mọi người: một đứa con gái chẳng có gì nổi bật, nhan sắc bình thường, sức khỏe kém, trình độ vừa phải, nấu nướng cũng chỉ tàm tạm, gia cảnh chẳng lấy gì làm khá. “Ấy thế mà nó thật tốt số, lấy được thằng chồng vừa giỏi vừa tốt, đúng là trời không có mắt, ở đời chẳng có gì là công bằng”, bà nói với giọng cay đắng.
Sở dĩ bà Liên thấy trời không có mắt là do xét các mặt, bà hơn đứt con dâu: xinh đẹp hơn, sắc sảo hơn, nữ công gia chánh vào hàng xuất sắc, ấy thế mà đường tình duyên lại khổ một đời. Sống chung với bố chồng Quỳnh được 6 năm thì ông yêu người khác và kiên quyết ly dị, bà sống trong nỗi thù hận với đàn ông. Rồi không cam lòng chôn vùi cuộc đời trong cảnh cô đơn, bà tạm gác nỗi hận ấy để xúc tiến việc tìm hiểu những người đàn ông khác, hy vọng có thể đi bước nữa. Có ít nhất 3 người đàn ông tiến đến mức “mấp mé hôn nhân” với bà nhưng rồi đều rút lui cả. Bà đành ở vậy nuôi Cường, cậu con trai duy nhất.
Chứng kiến cuộc đời mẹ, Cường rất hiểu nỗi khổ của phụ nữ, nên khi lấy vợ, anh cố gắng đối xử vợ thật tốt, với thật nhiều cảm thông và yêu thương, nương nhẹ. Nhưng chính điều đó khiến bà Liên thấy đố kỵ, mặc dù Cường trước sau không hề lơ là việc bày tỏ tình cảm và chăm sóc mẹ. Dù con trai rất có hiếu nhưng bà nghĩ, bà đã khổ cả đời, lại là mẹ đẻ của anh nên hưởng phúc là đương nhiên, còn “con bé kia” là người dưng nước lã, lại chẳng có công lao gì sao đã sung sướng sớm như vậy? Nghĩ đến những đoạn trường đã trải suốt mấy chục năm, bà thật không cam lòng.
Vì thế, tuy trước mặt con trai, bà Liên tỏ ra phúc hậu, bao dung nhưng sau lưng anh, bà tìm cách gây khó dễ  cho nàng dâu, hành hạ cô, muốn cô cũng nếm trải ít đắng cay cho công bằng. Bà cũng khéo léo răn đe,  ràng buộc để Quỳnh không “mách” chồng. Vì thế, Cường không hiểu tại sao tuy được cả gia đình yêu thương, điều kiện kinh tế lẫn công việc đều thuận lợi mà vợ vẫn ngày một xanh xao, với những thoáng u uất, buồn bã, nhưng hễ hỏi đến thì cô lại cười xòa làm ra vẻ không có gì. Đôi khi, trước sự quan tâm của chồng, Quỳnh rơi nước mắt nhưng lập tức lấp liếm.
Một lần, khi bị mẹ chồng ép quá, Quỳnh hỏi thẳng rằng cô không đắc tội gì với bà, sao bà lại ghét cô như vậy. Mẹ chồng trả lời: “Tao không ghét mày, nhưng đời mày quá sướng, quá may mắn. Mày không được phép sướng hơn tao, hiểu chưa?”.
Quỳnh nghĩ mình nên thông cảm với mẹ chồng, nhưng cô cảm thấy nếu cứ thế này thì không sống nổi. Cô muốn nói thật với chồng, nhưng lại sợ anh đau khổ. Vả lại, mẹ chồng cô chắc đã tính đến chuyện ấy mà chuẩn bị phương án đối phó, nên nếu nói ra, mẹ chồng “phản chiêu” thì có khi cô lại thành kẻ dối trá, vô ơn, sướng còn không biết đường hưởng… “Đến một ngày nào đó không chịu nổi nữa, có lẽ em sẽ để lại một bức thư cho anh ấy, kể hết mọi chuyện rồi ra đi, vì em không nỡ bắt anh ấy lựa chọn giữa vợ và mẹ” - Quỳnh nói.
Những người bạn của Quỳnh cho rằng giải pháp đó cực kỳ trẻ con, sặc mùi “sến sẩm” kiểu tiểu thuyết ba xu. Họ khuyên cô nói cho chồng biết, để nếu anh không “điều chỉnh” được mẹ thì cũng biết vợ mình đang gặp chuyện gì; có một người thấu hiểu thì sẽ dễ chịu đựng sự hành hạ của mẹ chồng hơn.
Hiện Quỳnh chưa biết mình sẽ làm gì. Còn mẹ chồng cô hả hê vì hành tội được con dâu nên dường như không nhận ra bà đang “ăn bớt” hạnh phúc của con trai mình.

GiadinhToday - TTTĐ/Xzone

Nằm bên cạnh vợ mà như gần khúc gỗ

Cuộc sống vợ chồng suốt 3 năm qua thật tẻ nhạt, số lần vợ chồng ân ái chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Có lẽ trên đời ít người đàn ông nào khổ tâm hơn tôi. Năm nay tôi 31 tuổi, đã có vợ và 2 cô con gái. Lấy vợ được 6 tháng tôi có con gái lớn vì vợ chồng tôi ăn cơm trước kẻng 3 tháng. Trong thời gian mang bầu, vợ chồng tôi vì kiêng cữ nên cũng ít quan hệ, cưỡng ép lắm vợ tôi mới cho quan hệ chừng 3 hay 4 lần gì đó. Tôi bị ‘bỏ đói’ cho đến khi vợ tôi sinh con gái lớn được khoảng 6 tháng thì vợ chồng tôi quan hệ trở lại. Nhưng tần suất quan hệ rất ít, có khi tháng được 1 đến 2 lần. Mỗi lần quan hệ như thế tôi thấy vợ có vẻ khó chịu, không thoải mái, thường xuyên nhăn nhó và giục tôi mau chóng để cho xong việc.
Trong thời gian quan hệ như thế vợ chồng tôi không dùng bất kỳ biện pháp tránh thai nào. Và ở trong tâm trạng phải van xin vợ, hay là phải ép quan hệ như thế tôi thấy rất buồn bực và cũng nghĩ hay do vợ tôi mới sinh phải trông con, áp lực công việc nên mất cảm giác yêu. Tới khi con gái tôi được 18 tháng thì vợ tôi có bầu cháu thứ 2. Từ khi có bầu vợ tôi cấm không cho tôi quan hệ nữa. Nay vợ đã sinh cháu được 4 tháng, hết thời gian nghỉ và phải tiếp tục đi làm. Trong thời gian mang bầu và sinh cháu tới nay vợ tôi không cho tôi động vào người, khi tôi muốn gần gũi vợ tôi đều hất ra và chẳng nói gì, mặc cho tôi nói hết nước hết cái.
Tôi cũng đã cố gắng giúp đỡ trong công việc sinh hoạt hàng ngày để vợ tôi đỡ mệt, mong rằng vợ tôi sẽ trở lại như xưa. Nhưng tới hôm nay tôi thấy hoàn toàn thất vọng với vợ. Tôi đã cố gắng tạo không khí vui vẻ, cố thức để đợi cho con gái đi ngủ và gần gũi vỗ về ôm ấp vợ thì lần nữa, vợ lại hất tôi ra và quay mặt đi. Tôi đã bị xúc phạm ghê gớm vì không hiểu lý do gì khiến vợ hành xử như vậy. Đến bây giờ tôi thấy bất lực thực sự, không biết có cách nào để có thể khiến vợ gần gũi tôi được.

Nằm bên cạnh vợ mà như gần khúc gỗ - 1
Cuộc sống vợ chồng suốt 3 năm qua thật tẻ nhạt, số lần vợ chồng ân ái chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Vợ chồng tôi đang sống cùng với bố mẹ đẻ. Tôi đi làm xa 40 km, nhiều lúc muốn ở lại cơ quan cho đễ mệt nhưng cũng chỉ ở được 1 ngày vì ở lâu lại sợ mọi người trên cơ quan dị nghị, bố mẹ ở nhà suy nghĩ. Còn khi về, có lẽ đến bây giờ tôi sợ nhất khi màn đêm xuống tôi phải nằm bên cạnh một người vợ mà như một khúc gỗ không có một chút xúc cảm.
Tôi đang thực sự rối trí không biết cuộc sống vợ chồng tiếp theo sẽ như thế nào. Tình trạng chăn gối vợ chồng cứ kéo dài không có giới hạn như này chắc tôi không thể chịu đựng được nữa. Rất mong các anh chị tư vấn giúp tôi. Quan câu chuyện búp bê tình dục, tôi lại nghĩ hay chăng mình cũng tìm kiếm một bạn tình như vậy?
GiadinhToday - Eva

Xin hãy cho con một gia đình êm ấm!

Trong cuộc sống, có rất nhiều câu hỏi tôi đã tự đặt ra cho mình và cố gắng đi tìm lời giải thích, nhưng những câu hỏi về gia đình thì đến tận bây giờ tôi vẫn không thể tự trả lời!

Ngày ấy, khi tôi còn học tiểu học, câu hỏi đầu tiên hiện ra trong đầu kể từ khi tôi biết cảm nhận về cuộc sống, đó là: “Tại sao bố mẹ lại cãi nhau?”. Kí ức về tuổi thơ của tôi không phải màu hồng như các bạn cùng trang lứa. Đó là những lần cãi vã, những trận đòn roi mà bố dành cho mẹ. Mỗi lần tôi hỏi, thì: “Bố mẹ chỉ tranh luận chút thôi, không có gì đâu” là câu nói mà tôi phải nghe đến phát chán. Đồng ý là tranh luận, nhưng có nhất thiết phải to tiếng với nhau đến vậy? Rồi có nhất thiết mẹ phải bỏ về bà ngoại? Có những đêm đang ngủ, đùng đùng bố bỏ ra ngoài rồi đóng cửa đánh…sầm. Và tôi hiểu bố mẹ lại vừa… “tranh luận thôi”. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ được rằng, rồi ngày mai sẽ không có ai lo bữa sáng cho tôi, cũng chẳng ai quan tâm tôi đi học lúc nào…

Còn nhớ, có lần bố đuổi đánh mẹ chạy khắp xóm. Lúc ấy tôi chỉ biết co rúm vào góc nhà như chú gà con tránh bão. Rồi mấy hôm ấy mẹ sợ không về nhà. Tôi biết mẹ đã về bà ngoại, vừa yên tâm lại vừa lo lắng, không biết mẹ ra sao. Không dám ra khỏi nhà vì bố cấm, nhưng thật ra là tôi xấu hổ với mọi người. Mỗi lần sang nhà các bạn cùng lớp chơi, tôi lại ghen tỵ với chúng. Rồi những câu hỏi cứ thế hiện lên trong đầu. Tôi không hiểu sao bố mẹ chúng bạn lại sống vui vẻ đến vậy? Tại sao chúng bạn lại được sinh ra trong gia đình hạnh phúc như thế?... Bố mẹ thường bảo “việc của con bây giờ là phải học cho thật tốt, còn những việc khác con không phải bận tâm”. Nhưng không bận tâm làm sao được khi mà hàng ngày phải chứng kiến những điều ấy?
Xin hãy cho con một gia đình êm ấm! 1

Tôi đã tìm đọc rất nhiều sách, nhưng không phải những cuốn sách phục vụ cho việc học như bố mẹ mong muốn, mà đó là những cuốn sách gia đình. Có lẽ chúng được xuất bản ra không phải để dành cho lứa tuổi của tôi, nhưng tôi vẫn đọc để tìm lời khuyên cho mình và chỉ thấy người ta nói về trách nhiệm của bố mẹ. Không ai cho tôi biết mình phải làm gì? Mà có lẽ tôi cũng chẳng thể làm được gì ngoài việc im lặng…

Những cuộc cãi vã của bố mẹ cứ thế diễn ra triền miên ngày này qua tháng khác. Tôi câm lặng sống và cảm thấy ngột ngạt ngay chính trong gia đình của mình. Cho đến một ngày, sau trận cãi vã rất lớn phải ra tòa; tôi không hiểu bố mẹ và ông bà đã nói chuyện gì với nhau, nhưng cuối cùng bố mẹ đã quyết định tiếp tục sống chung với 2 chữ “trách nhiệm”, bằng cách: mỗi người tự biết nhẫn nhịn!
Rồi những ngày tiếp theo đó, tôi không còn phải nghe tiếng cãi vã, thay vào đó là sự tĩnh lặng đến phát sợ. Những bữa cơm không có tiếng nói, cười; không có hơi ấm của một gia đình mặc dù có đầy đủ các thành viên. Tôi tự hỏi, sao cũng là cơm, canh mẹ nấu, giờ đây tôi cứ thấy thiếu thiếu vị gì đó. Tôi lơ mơ nhận ra hình như đó là “vị ngọt” của tỉnh yêu gia đình…

Cứ như vậy cho đến một ngày cuối năm cấp III, tôi vô tình nghe được cuộc cãi vã của bố mẹ trong một lần tan học sớm. Tôi đã sốc, khi nhận ra rằng, thực tế mình nhìn thấy thời gian vừa qua chỉ là vỏ bọc. Thật ra, những cơn sóng trái chiều giữa bố và mẹ chưa bao giờ dừng mà ngày càng nguy hiểm hơn, “sóng ngầm!”. Tôi sụp đổ và đã thi trượt tốt nghiệp trước sự ngỡ ngàng của thầy cô, bạn bè, trong đó có cả những lời trách móc từ bố mẹ: “Có mỗi việc lo ăn với học thôi mà cũng không xong, con làm bố mẹ thất vọng quá!”

Không tìm được sự cảm thông, chia sẻ từ bất cứ ai, tôi đã muốn giải thoát cho mình. Đứng trước sự sống và cái chết, tôi mới thấy hết giá trị của cuộc sống và bà ngoại là người giúp tôi nhận ra điều đó. Bà nói: “Bố mẹ đã sinh ra con và cho con một cuộc đời, con phải tự có trách nhiệm với cuộc đời ấy. Trong suốt chặng đường đi, có những nỗi đau, những lần vấp ngã, sẽ có những vết thương về thể xác rồi sẽ lành da, nhưng những vết thương lòng thì sẽ theo ta đến hết cuộc đời. Con phải chấp nhận như chấp nhận sống chung với những khiếm khuyết trên cơ thể mình. Dù thế nào, con vẫn hạnh phúc hơn nhiều đứa trẻ khác vì còn có một gia đình, có bố mẹ, ông bà và người thân…”. Hiểu ý bà, tôi đã lựa chon cách sống và con đường đi cho mình.

Sau 12 năm đèn sách, giờ đây tôi vinh dự khi đặt bước chân vào giảng đường đại học, những tưởng đã đủ lớn để nhìn nhận mọi việc đúng, sai ra sao. Nhưng khi bắt đầu bước ra ngoài xã hội, đứng trước ngã ba của cuộc đời, giữa những sự lựa chọn mang tính quyết định là lúc tôi nhận ra, hơn bao giờ hết tôi cần có “bàn tay” yêu thương của bố mẹ… Xin bố mẹ, và tất cả những người đã và đang làm bố, làm mẹ, hãy lắng nghe suy nghĩ, tâm tư của con trẻ: “Gia đình không phải là một công thức hóa học, không phải cứ có một mái nhà đủ đầy, có bố, có mẹ là sẽ có hạnh phúc. Hãy cho con một gia đình đúng nghĩa với những giá trị thật sự của “hạnh phúc gia đình”.
GiadinhToday ST

Vợ lên chức

Vợ vừa nhận được quyết định lên chức giám đốc, nhiều bạn bè đồng nghiệp chúc mừng. Lâng lâng sung sướng, về nhà, vợ liền khoe với chồng.

Chồng cũng vui nhưng sau đó buông một câu xanh rờn: “Em làm sếp ở đâu thì làm, về nhà này vẫn phải làm tròn bổn phận làm vợ, làm mẹ. Bao nhiêu cảnh gia đình đổ vỡ chỉ vì vợ mê công việc, bỏ bê gia đình, khiến chồng thì có vợ bé, con thì hư hỏng… Em phải lấy đó làm gương”. Hào hứng của vợ chợt tắt ngúm.
Vợ lên chức 1
Tuy tự ái nhưng ngẫm nghĩ thấy chồng nói cũng đúng. Không muốn gia đình đi vào vết xe đổ của người khác, vợ phải cố gắng để nếp sống gia đình không bị xáo trộn. Ngày nào vợ cũng thu xếp công việc để về ăn cơm với chồng con, dạy cu Bin học bài, sắp đặt việc nhà cho người làm, lên thực đơn cho ngày hôm sau… Bữa nào tiếp khách, mới uống xong một ly là vợ đã giao lại cho sếp phó rồi vội vã ra về. Công việc nhiều, lại công tác họp hành liên miên khiến vợ không khỏi cắt xén việc nhà. Nhiều bữa vợ rất mệt, về nhà chỉ muốn nằm vật ra nhưng vẫn phải gắng gượng chuyện trò với hai cha con, cố nhướng mắt xem hết bộ phim cùng chồng. Chồng chẳng thông cảm, còn cằn nhằn: “Em coi nhà này như quán trọ, thỉnh thoảng đảo về cho có lệ thôi sao. Thân ngồi ở đây mà hồn gửi chỗ khác thì về làm gì?”. Vợ tủi muốn khóc. Những việc có thể cắt giảm, vợ đã cắt hết rồi, nhưng vẫn không thể làm tròn việc công lẫn việc tư.
Từ ngày vợ lên chức, chồng trở nên thay đổi hẳn, lúc nào cũng cộc cằn, gia trưởng. Trước đây, những việc lớn việc nhỏ trong nhà vợ chồng đều bàn bạc với nhau, giờ thì chồng thản nhiên quyết định một mình. Chồng còn hùng hồn tuyên bố: “Anh đâu phải là nhân viên của em mà phải nghe lời em”.
Chồng sinh tật hay nhậu nhẹt, vợ khuyên can thì chồng bảo: “Em đi tiếp khách thì được, sao anh lại không?”. Tiền lương của chồng trước giờ vẫn đưa vợ, giờ thì chồng bảo: “Lương của em nhiều lắm mà, vậy thì phải gánh hết chi tiêu trong nhà, tiền của anh để làm việc riêng”. Dù không biết việc riêng của chồng là việc gì, nhưng vợ không khỏi chạnh lòng khi phải ôm hết một mình. Hôm cùng chồng đi đám cưới, gặp lại bạn cũ, biết vợ giờ làm giám đốc, bạn trầm trồ: “Bà giỏi thiệt nha, còn ông lên chức gì rồi, chắc tổng giám đốc hả?”. Chồng ngượng ngùng quay đi, vẻ mặt sượng trân, khiến vợ bối rối như kẻ có lỗi. Từ đó, chồng càng tránh ra ngoài cùng vợ. Mỗi lần vợ đi công tác, mệt nhất là lúc trở về nhà, y như rằng chồng ghen bóng ghen gió, tra vấn vợ đi đâu, đi với ai… Cuộc sống vợ chồng càng lúc càng nặng nề.
Trò chuyện với chị bạn cũng là giám đốc, mới ly hôn năm ngoái, chị bảo: “Người ta nói sau lưng người đàn ông thành đạt có bóng dáng của người vợ. Phụ nữ mình cũng vậy, không thể thành đạt nếu không có chồng ở phía sau ủng hộ, động viên. Đàn ông còn cần tới phụ nữ hỗ trợ, trong khi đàn bà tụi mình ngoài công việc còn có nhà cửa, chồng con, bếp núc… Chồng không thông cảm, gánh đỡ giùm vợ lại còn trách móc. Chị ly hôn cũng vì thế”. Nghe chị nói mà vợ thấy lo, vì trước mắt vợ bỗng hiện ra hai con đường: từ chức hoặc ly hôn. Chọn con đường nào cũng là thất bại thảm hại.
GiadinhToday - PNO

Buồn vì vợ hay kể công

Nhiệt tình, tốt bụng, hết lòng với người khác… đó là “gien trội” của vợ mà chồng rất tự hào.

Em là niềm tự hào của gia đình chồng, khi ba mẹ thường được hàng xóm khen: “Ông bà thật có phúc, có cô con dâu giỏi giang, linh lợi, gặp chuyện gì cũng nhanh tay, nhanh chân giúp đỡ người khác, chẳng đợi nhờ vả”.



Em là “bộ mặt” của anh, làm anh “sang” hơn (người ta thường nói sang vì vợ mà) khi từ các cháu của anh đến bà con lối xóm đều xem em là sự lựa chọn số 1, khi nhờ tư vấn chuyện học hành, nấu tiệc gia đình, đưa người thân đi bệnh viện, đi giao dịch công chứng giấy tờ… Em đương nhiên là sự hãnh diện của hai con vì bạn bè các con hay bảo: “Hôm qua mẹ bạn Bông, bạn Mí mới cho nhà mình món bánh kem bác í mới thử nghiệm; bác í giúp đưa mẹ mình đi sinh em bé…”. Nói chung, giữa thành phố mà mọi người xã giao là chính, thì vợ được xem là “quý hiếm” khi có lối sống chan hòa, thân thiện.
Nhưng có lẽ từ những lời khen có cánh này mà sự vô tư, hồn nhiên khi giúp đỡ người khác của vợ dần ít đi. Thay vào đó, vợ nghĩ mình là người quan trọng và hay kể công. Như cô Sáu vừa khoe con trai chỉ học trung cấp, mới ra trường đi làm mà lương gần chục triệu một tháng, thì vợ đã “nhảy vào miệng” cô: “Không nhờ con tư vấn chọn ngành in thì dễ gì thằng Hiệp có được việc làm tốt vậy”. Hay mọi người tụ họp nói về sự thoát hiểm trong gang tấc của chị Tư hàng xóm khi được đưa đi cấp cứu kịp thời, thì vợ xen ngang: “May mà lúc đó em phát hiện kịp, nếu không…” - trong khi có rất nhiều người chung sức giúp đỡ chị Tư, vợ à.
Và điều tất yếu, vai trò số 1 của vợ ít nhiều đã bị lung lay. Hôm qua, hai đứa con của anh Hai tranh cãi quyết liệt về một bài luận tiếng Anh và thông thường, các cháu sẽ cầu cứu “thím” là vợ, vì đây vốn là sở trường của em. Nhưng các cháu nhất định không, vì “mai mốt mất công thím nói tụi con tiến bộ là nhờ một tay thím”. Hay hôm sinh nhật của bé Mộc - con của chị Tư, chị và cô con gái lớn cứ mày mò đọc sách rồi tra Google học cách làm bánh kem và món vịt nấu cam, trong khi trước đây luôn có “gia sư” vợ hướng dẫn. Anh gợi ý để em giúp thì chị Tư thoái thác: “Thôi, thấy mợ nó bận rộn, chị tự làm cho quen”, và nói chuyện một hồi anh mới biết, hóa ra mọi người đều sợ em kể công, nhắc nhở người khác phải mang ơn mình. Trong khi những người được vợ hỗ trợ, giúp đỡ chưa bao giờ quên ơn vợ. Tuy nhiên, mọi người thích để họ bày tỏ hơn là cách lên mặt, vỗ ngực xưng tên kể công của vợ.
Em đang bị mất điểm trầm trọng, nói thật, anh không buồn vì điều này, mà chỉ thấy xót vì em đã đánh mất lòng tin, sự thương yêu của mọi người.
GiadinhToday - PNO

Điều đơn giản mà nhiều ý nghĩa trong cuộc sống vợ chồng

Dù bận tới đâu, vợ cũng cố gắng dành thời gian chăm lo cho chồng những bữa cơm gia đình ấm cúng. Có khi công việc trên công ty bận, vợ gọi điện về cho chồng, xin chồng ăn cơm muộn vài phút.

Sáng sớm dậy, chuẩn bị đánh răng rửa mặt đã thấy vợ hì hụi đồ ăn sáng dưới nhà. Xong công việc vệ sinh cá nhân, mọi thứ đã tươm tất. Thong dong bước xuống bàn ăn thì vợ lấy vội túi xách rồi gọi với lại: “Anh ăn sáng rồi đi làm cho sớm. Em phải đi trước cho kịp giờ.” Bao lâu nay, kể từ khi làm vợ chồng, ngày nào vợ cũng thế. Nói bao nhiêu lần ở nhà cùng ăn sáng với chồng cho kịp nhưng vợ chỉ sợ muộn. Vì vợ là con người nghiêm chỉnh trong công việc, rất nguyên tắc về giờ giấc và vì vợ đã làm giám đốc nhân sự.
Người ta nói, tôi tốt số lấy được cô vợ vừa giỏi vừa đảm. Đúng thật, bao lâu nay mọi việc trong nhà đều do vợ quản. Vợ nói, thuê người giúp việc thì được nhưng nhà có hai vợ chồng, vợ không muốn tôi phải ăn cơm của người khác nấu. Làm vợ, chỉ có niềm hạnh phúc là được nấu cơm cho chồng những lúc chồng mệt mỏi, đi làm về. Chưa có con cái, việc ấy còn không làm được, còn thuê người giúp việc thì làm vợ làm chi. Thế nên, dù bận tới đâu, vợ cũng cố gắng dành thời gian chăm lo cho chồng những bữa cơm gia đình ấm cúng. Có khi công việc trên công ty bận, vợ gọi điện về cho chồng, xin chồng ăn cơm muộn vài phút. Nguyên tắc của vợ là vậy. Dù có bận cũng không muốn chồng phải ăn cơm bụi bên ngoài.
Vợ có chức có quyền, thi thoảng thường xuyên ra ngoài gặp gỡ đối tác. Thế nhưng, tất cả những công việc ấy, vợ bố trí làm trong giờ hành chính, không lấn sân sang giờ giấc sinh hoạt gia đình. Thế nên, tôi cảm thấy vừa thương vừa ngưỡng mộ vợ.
Điều đơn giản mà nhiều ý nghĩa trong cuộc sống vợ chồng - Gia Đình - Tình Yêu - Câu chuyện gia đình - Chuyện vợ chồng - Tâm sự gia đình
Hạnh phúc của vợ là được nấu cơm và chăm sóc chồng những lúc chồng mệt mỏi.
Tôi chưa giúp được nhiều cho vợ. Dù chức quyền không cao bằng vợ nhưng lương lậu của tôi khá ổn, không phải ngửa tay xin tiền vợ. Vợ biết, nên lúc nào cũng tôn trọng tôi, tôn trọng mọi sở thích của chồng, không bao giờ cấm đoán chồng bất cứ thứ gì. Cái vợ cần là những phút giây bình yên, cùng chồng bên mâm cơm ấm cúng chỉ có hai người, thế là đủ.
Mấy sáng nay, thấy vợ thức khuya làm việc rồi sáng sớm lại dậy nấu đồ ăn sáng cho tôi, rồi cuống cuồng xách túi đi làm, tôi thấy nghẹn lên cổ vì thương vợ. Có hôm quá vội, vợ dắt xe bị chân chống đè lên chân và bị bật móng, chảy rất nhiều máu. Tôi cuống cuồng lấy khăn băng bó lại thì vợ nói: “Thôi không sao đâu anh, qua loa thôi em còn vội đi làm không muộn”. Lúc ấy, tôi bực mình mới quát vợ: “Em làm sao thế? Làm thì làm, muộn thì muộn, sao em cứ phải nguyên tắc như thế. Vả lại, em làm giám đốc nhân sự cơ mà, đến muộn tí có sao. Mà nếu muộn, lần sau đừng bày vẽ làm đồ ăn sáng nữa, anh ra ngoài ăn”.
Nói tới đó, bỗng vợ tôi rơm rớm nước mắt, rụt chân lại không cho chồng băng bó. Rồi vợ nghẹn ngào: “Em làm giám đốc nên càng phải gương mẫu thì nhân viên mới nói theo được. Còn chuyển chuẩn bị đồ ăn sáng cho chồng, đó là việc bất cứ người vợ nào cũng nên làm. Em không muốn anh phải lang thang ăn uống bên ngoài, không đảm bảo sức khỏe. Nếu vì điều đó mà khiến anh phiền lòng, lần sau em không làm nữa.” Nói rồi vợ lại đứng dậy vội dắt xe đi.
Thật tình tại thương vợ nên tôi mới nói vậy. Thấy vợ đau trong lòng tôi xót xa đến lạ. Hình như, tôi đã kịp nhận ra, trước giờ tôi chưa bao giờ giúp vợ những công việc trong nhà. Thậm chí ít quan tâm tới những sở thích mà vợ cũng cần như bao người phụ nữ khác. Tôi chạy tới, dắt xe cho vợ và bảo vợ đợi, tôi thay đồ rồi chở vợ đi làm. Ngồi cùng một xe, vợ ôm eo tôi, cảm giác thoải mái vô cùng. Tình yêu trào dâng mãnh liệt như ngày chúng tôi chưa cưới nhau. Cảm nhận hơi ấm của vợ áp vào vai tôi, tôi thấy lòng xốn xang. Bao lâu nay tôi đã quên mất người vợ hiền thục, giỏi giang và tốt bụng này. Tôi thấy có lỗi với vợ biết bao. Thật may là tôi còn kịp nhận ra điều đó.
Từ đó, mỗi sáng, tôi đều không ngủ nướng nữa, dậy dắt xe cho vợ, nếu tiện thì chở vợ đi làm. Có khi còn chuẩn bị đồ ăn sáng để hai vợ chồng cùng ăn. Những việc làm mà trước giờ tôi luôn cho là đơn giản thật sự lại có ý nghĩa lớn lao vô cùng. Những lúc như vậy, tôi càng cảm thấy thương và yêu vợ hơn.
GiadinhToday  ST

Tâm sự nàng dâu về mẹ chồng

Tết năm đó, chị đã chuẩn bị về quê đón Tết nhưng rồi cả chị và đứa con nhỏ bị bệnh. Vừa mệt, vừa tủi thân vì không có chồng ở nhà, chị bật khóc. Sáng mùng 2, mẹ đã đón xe lên thật sớm để lo cho mấy mẹ con chị. Nhìn thấy mẹ, chị mừng muốn khóc và cảm động lắm. Lúc này chị thật sự thấu hiểu tình thương yêu của mẹ.

Mỗi khi đọc báo hay nghe những chuyện xung đột giữa mẹ chồng – con dâu, chị lại tự nhủ mình đã may mắn biết bao khi được làm con dâu của mẹ. Chị về làm dâu của mẹ với một chút mặc cảm vì ngoại hình, vì công việc chưa ổn định, cộng với bản tính sống “nội tâm” nên thời gian đầu chị rất rụt rè, ít nói và không cởi mở với mọi người trong gia đình chồng dù trong lòng chị luôn dành cho ba mẹ chồng sự kính trọng.
Thế nhưng, thời gian qua đi cách đối xử của mẹ chồng đã làm chị thay đổi. Mẹ luôn dành sự quan tâm, lo lắng cho chị như mẹ ruột. Ngày chị sinh con đầu lòng, mẹ là người đưa chị đến bệnh viện.
Đêm đó, ở bệnh viện, chị đau lắm, nhưng mẹ luôn bên cạnh vỗ về, động viên và cùng chị đi bộ quanh sân để chị dễ sinh. Chị sinh mổ nên 2 ngày đầu chưa ngồi dậy nổi, mẹ ngồi bên cạnh giường, bón cho chị từng muỗng cháo, từng ly sữa… Cứ vài tuần ba mẹ lại khăn gói từ quê lên thăm cháu.
Biết chị bận con nhỏ nên lần nào lên thăm cháu mẹ đều chuẩn bị sẵn thức ăn mang theo và cả mấy giỏ trái cây vườn nhà. Món nào mẹ nấu chị cũng thấy rất ngon…
Mỗi lần lên thành phố khám bệnh (mỗi tháng mẹ phải tái khám 1 lần), mẹ đều tranh thủ mang theo nào là bưởi, dừa, trứng gà… mẹ đã để dành sẵn cho con cháu. Các con chị thấy bà nội lên thì vui mừng ra mặt và suốt ngày cứ quấn quýt bên nội.
Ngày chị mang thai đứa con thứ 2, mẹ rất mừng. Chị biết mẹ mong mỏi có đứa cháu trai, nhưng chưa bao giờ chị thấy mẹ tỏ vẻ thất vọng vì chị lại sinh con gái, mẹ vẫn thường nói “Trai hay gái gì cũng thương vì đều là con cháu của mình”. Nhờ vậy, chị phần nào bớt đi được mặc cảm và áp lực phải sinh “quý tử”.
Hạnh phúc khi được làm con dâu của mẹ - Gia Đình - Tình Yêu - Câu chuyện gia đình - Mẹ chồng nàng dâu - Tâm sự gia đình
Các con chị có bà nội lên thì vui lắm.
Mẹ có nghề làm tàu hũ “gia truyền” từ mấy chục năm. Với sạp bán ngoài chợ, ba mẹ đã nuôi 3 người con ăn học đến nơi đến chốn, đều là những kỹ sư. Chồng chị và các anh chị dù đã thành tài, sống nơi thành phố lớn nhưng mỗi lần về quê vẫn xắn tay áo vào phụ ba mẹ xay đậu, gói tàu hũ và vẫn háo hức được “nhón” một miếng tàu hũ mới “ra lò”, ngồi ngay tại bếp vừa thổi vừa hít hà “ngon quá!”.
Ngày chồng chị quyết định đi du học, chị vừa buồn, vừa lo vì chưa biết sẽ xoay xở thế nào với 2 đứa con, khi mà đứa nhỏ mới vừa tròn 1 tuổi. Chị lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Ngày tiễn anh đi, chị đã khóc thật nhiều. Lúc đó, chị thấy mẹ thật bình tĩnh, mẹ không khóc mà động viên chị. Quả thật lúc đó, chị đã nghĩ sao mẹ lại cứng rắn đến vậy!
Vài tháng sau, chị đưa 2 con về quê nội chơi. Vừa thấy 3 mẹ con chị, mắt mẹ đỏ hoe. Đó là lần đầu tiên kể từ ngày về làm dâu, chị thấy mẹ khóc. Lúc này chị mới hiểu mẹ đã phải nén lòng như thế nào khi tiễn đứa con trai út (là chồng chị) đi xa, mẹ không khóc là vì không muốn anh phải bận lòng.
Tết năm đó, chị đã chuẩn bị về quê đón Tết nhưng rồi cả chị và đứa con nhỏ bị bệnh. Vừa mệt, vừa tủi thân vì không có chồng ở nhà, chị bật khóc. Sáng mùng 2, mẹ đã đón xe lên thật sớm để lo cho mấy mẹ con chị. Nhìn thấy mẹ, chị mừng muốn khóc và cảm động lắm. Lúc này chị thật sự thấu hiểu tình thương yêu của mẹ.
Dạo gần đây, sức khỏe mẹ yếu hẳn, bệnh có phần nặng hơn. Tháng rồi vào bệnh viện gặp mẹ khi mẹ đi tái khám, nhìn dáng người gầy yếu của mẹ, chị thấy bất an lắm, nhưng mẹ vẫn giữ được vẻ mặt bình thản, không hề than thở. Lúc nào điện thoại về, mẹ cũng nói “mẹ khỏe rồi”, và căn dặn chị không được nói với chồng chị về bệnh tình của mẹ. Mẹ luôn lo lắng cho con cái theo cách riêng của mẹ, không ồn ào, không bộc lộ ra ngoài nhưng thật là sâu sắc mà không phải ai cũng làm được.
Đôi lúc chị thấy mệt mỏi, mất phương hướng, chị lại điện thoại nói chuyện với mẹ… Mẹ thường động viên chị hãy nghĩ đến tương lai tươi sáng.
GiadinhToday ST

Khốn khổ chồng bằng tuổi lại còn ham chơi

Con ốm đi viện, anh vẫn không có mặt vì còn bận đi câu cá thư giãn với bạn.

Nghĩ lại tôi thấy mình quá dại khi đâm đầu đi lấy một người chồng “chưa trưởng thành”  như anh. Cùng một tuổi mà sao suy nghĩ của hai vợ chồng chúng tôi lại khác nhau đến thế? Tôi khi nào cũng lo lắng cho tương lai gia đình, cố gắng vun vén hạnh phúc, còn anh, anh chỉ biết làm sao để có thêm những thú vui cho mình.

Chồng ham chơi quá đà (ảnh minh họa)

Khi biết hai chúng tôi bằng tuổi, bố mẹ tôi đã cấm cản, không cho tôi tiến tới. Nhưng khi đó, anh là cả thế giới đối với tôi. Anh vốn là người hài hước, giao du rộng rãi và với tôi, chỉ cần được sống vui vẻ bên anh như thế là đủ.

Thế là chúng tôi làm đám cưới. Ngày còn son rỗi, cuộc sống của hai chúng tôi thật tuyệt. Anh suốt ngày đưa tôi đi chơi và làm tôi cười. Cả hai vợ chồng làm được bao nhiêu, anh đều bảo tôi đi du lịch cho “sướng”.

Thời ấy tôi cũng ham chơi thật. Nhưng từ khi bắt đầu mang thai, tôi đã nghĩ ngợi nhiều đến chuyện tiết kiệm. Chúng tôi lấy nhau được 3 năm nhưng cho đến khi tôi sinh con, tiền tích cóp chỉ đủ cho tôi đi sinh ở bệnh viện. Cuối cùng, tôi đành nhờ bố mẹ cả.


Khốn khổ chồng bằng tuổi lại còn ham chơi - 1
Thời ấy tôi cũng ham chơi thật. Nhưng từ khi bắt đầu mang thai, tôi đã nghĩ ngợi nhiều đến chuyện tiết kiệm. (ảnh minh họa)

Su khi con trai chúng tôi chào đời, cuộc sống của hai vợ chồng tôi ngày càng mệt mỏi. Tôi thì bận rộn với việc nhà, việc chăm sóc con, còn anh vẫn nhởn nhơ như thường. Ngày hai bữa đi làm, rảnh ra là anh lại lang thang ngoài đường với bạn. Tôi có cằn nhằn thì anh lại bảo, thói quen từ xưa của anh thế rồi, không đi chơi, anh không chịu được.

Tôi không hiểu trong đầu người đàn ông 32 tuổi này nghĩ gì nữa. Con dại, vợ bận bịu nhưng mình vẫn cứ chăm chăm với những sở thích riêng, chẳng hề đoái hoài xem vợ như thế nào, tiền có đủ cho con mua sữa không, có để dành được đồng nào phòng khi ốm đau hay không?…

Một mình tôi lo toan tất cả mọi việc trong nhà, bởi ngoài đi làm, đi chơi ra, chồng tôi chẳng để ý đến thứ gì khác. Thấy tôi đâm cáu bẳn, anh còn phàn nàn: “Sao dạo này em khác thế? Ngày xưa yêu anh em không có cái bản mặt khó coi này. Không phải anh muốn đi chơi, nhưng nếu suốt ngày ru rú trong nhà, anh chết vì buồn mất”. Tôi điên tiết, lại mắng xơi xơi vào mặt chồng. Tôi không hiểu, anh cố tình trẻ con hay muốn làm tôi tức mà chết với những lý luận “dở người” này khi đã làm bố của một đứa con.

Mặc tôi nói gì thì nói, chồng tôi vẫn có những cái lịch đi chơi đều đặn. Giữa tuần thì di uống bia, cuối tuần lại đi dã ngoại với mấy anh bạn “nối khố”. Nhiều khi hứng lên, tuần nào anh cũng ra khỏi nhà, lúc thì đi chơi điện tử, uống rượu, bàn chuyện thời sự, lúc thì đá bóng…

Khốn khổ chồng bằng tuổi lại còn ham chơi - 2
Cho đến giờ, tôi đã thấm thía những lời khuyên của bố mẹ. (ảnh minh họa)

Nói thật, lịch đi chơi của chồng tôi xem chừng còn dày hơn cả đi làm. Anh còn bảo, đi làm mệt mỏi rồi, phải dành thời gian nghỉ ngơi, lấy lại tinh thần, “làm nhiều quá có mà chết vì nổ não à?”. Anh nói thì nói vậy, nhưng chưa lần nào nhìn xem tôi đã phải làm một mình bao nhiêu việc trong một ngày, có được giây phút nghỉ ngơi nào hay không?

Tôi nói và khuyên nhủ với anh đã quá nhiều nhưng xem ra vẫn không thấm tháp vào đâu. Anh vẫn ham chơi như thường. Con bị ốm đi viện, tôi gọi điện mãi cho anh không được vì anh đã về ngoại ô câu cá với bạn. Một mình tôi bắt taxi đưa con đến bệnh viện mà lòng uất ức, nước mắt lăn dài vì tủi thân.

Cho đến giờ, tôi đã thấm thía những lời khuyên của bố mẹ. Tôi nghĩ, các cụ khuyên con gái không nên lấy chồng bằng tuổi là có cái lý của nó. Như chồng tôi chẳng hạn, lớn rồi nhưng suy nghĩ của anh ấy chẳng khác gì con nít, mãi chỉ biết lo cho bản thân mình, chẳng biết đến cái gì gọi là trách nhiệm.

Giờ thì tôi thực sự chán chồng bằng tuổi. Trẻ trung, tâm lý đâu chẳng thấy, chỉ thấy mệt mỏi và vô trách nhiệm. Nếu anh không thay đổi, có lẽ chuyện chúng tôi tan vỡ sẽ là điều không sớm thì muộn.


GiadinhToday - Eva