Hiển thị các bài đăng có nhãn gia dinh today. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn gia dinh today. Hiển thị tất cả bài đăng

Chồng không làm việc nhà vì sợ... hèn

Mẹ chồng tôi làm vợ 30 năm mà chưa bắt chồng cầm một cái chổi quét nhà.
Tôi lấy chồng được 5 năm, hai vợ chồng tôi đều làm viên chức nhà nước. Chúng tôi không ở cùng bố mẹ mà ở nhà riêng. Chồng tôi vốn sinh ra trong một gia đình có điều kiện, lại được bố mẹ nuông chiều từ bé, nên anh chẳng bao giờ phải làm việc nhà.
Chồng không làm việc nhà vì sợ... hèn 1
Chồng nhất quyết không làm việc nhà giúp vợ vì sợ bị đánh giá là hèn
Thói quen của chồng tôi là sáng ngủ dậy đi tập thể dục tầm 30 phút, sau đó trở về nhà tắm, và đi làm. Chiều đi làm về anh thường tụ tập cà phê, chém gió cùng bạn bè sau đó về nhà ăn tối với vợ. Hồi mới cưới, thấy công việc nhà cũng không quá vất vả, nên tôi cũng không cảm thấy cần anh giúp đỡ, vẫn để cho anh duy trì thói quen tập thể dục và tụ tập bạn bè.
Nhưng từ khi có thêm đứa con, thêm công thêm việc. Bà nội thì bận công việc nên tuyên bố không trông cháu, tôi phải nhờ bà ngoại ở quê lên trông, nhưng khi cháu được 2 tuổi thì bà về quê, tôi phải đưa cháu đi gửi trẻ đã gần một năm nay.
Vì không thuê ô sin sợ phức tạp, hơn nữa tìm được người biết việc, thật thà không dễ, nên buổi sáng tôi tất bật dậy cho con ăn sáng và đưa con đến trường rồi mới đến cơ quan. Trong khi đó, chồng tôi thì vẫn đều đặn đi tập thể dục về nhà rồi tắm táp và đi ăn sáng, đến cơ quan.
Buổi chiều trong lúc vợ tất tả về đón con, tắm giặt, cơm nước, và cho con ăn, thì chồng tôi lại vẫn la cà quán xá chém gió với bạn bè, đồng nghiệp, đợi đến giờ cơm thì về ăn. Ăn xong thì cũng chả làm gì ngoài xem phim và lướt web.
Vì thế tôi đề nghị với chồng bỏ thói quen tập thể dục buổi sáng và cà phê với bạn bè vào buổi chiều để phụ giúp vợ làm việc nhà, để có thời gian chăm con. Nhưng chồng tôi không chịu. Anh ấy bảo, bao nhiêu năm nay mẹ anh ấy không bắt anh ấy phải động chân động tay đén việc nhà, thì tôi cũng không có quyền gì mà bắt anh ấy làm việc nhà được.
Hơn nữa, việc chợ búa, nấu cơm, rửa bát, chăm con, dọn dẹp nhà cửa là việc của đàn bà thì tôi phải có trách nhiệm, nếu khôn làm được thì thuê người về mà làm, chứ đừng bao giờ đòi hỏi chồng phải làm những công việc như thế.
Anh còn cho rằng, làm những công việc như vậy anh cảm thấy xấu hổ với bạn bè, và cảm thấy mình trở nên hèn kém hơn trong mắt mọi người, nên anh nhất quyết không chịu làm.
Tôi đem chuyện này chia sẻ với mẹ anh, mong một sự trợ giúp từ phía bà, nhưng mẹ chồng tôi kịch liệt phản đối. Bà bảo, bà làm vợ bố chồng tôi đã 30 năm rồi mà chưa bao giờ bà bắt chồng phải cầm cái chổi quét nhà chứ đừng nói là rửa bát, đi chợ, nấu cơm. Vì thế, tôi cũng đừng bao giờ có ý định bắt chồng phải làm những việc đó.
Mẹ chồng tôi còn khẳng định, rửa bát, quét nhà, nấu cơm, chăm con là công việc của phụ nữ. Bà còn ám chỉ tôi, một người phụ nữ lúc nào cũng nói yêu chồng mà để chồng làm những việc như thế thì liệu có yêu chồng hay không?. Rồi bà bảo con trai, nếu tôi bắt anh làm việc nhà thì cứ nói với bà một tiếng, bà sẽ “chấn chỉnh”.
Bây giờ thì tôi không biết làm như thế nào để chồng và mẹ chồng hiểu rằng, đàn ông làm việc nhà không hèn.

GiadinhToday - Đất Việt

Anh chàng chậm vợ

Đã ở tuổi “băm”, thằng cháu mình, vẫn chưa chịu lấy vợ dù ba đứa em của nó đã có gia đình. Chị dâu mình nhờ: “Chú nói giùm anh chị một tiếng với. Vợ chồng chị bó… miệng rồi”.
Sự thật về những anh chàng ế vợ, Bạn trẻ - Cuộc sống, E vo, dan ong, lang lo
Kiểm tra “chứng chỉ đàn ông”
Phước, thằng cháu chậm vợ, có khuôn mặt dễ nhìn, ăn mặc giản dị nhưng ăn nói có phần tếu táo, hát khá hay. Nó từng “nổ”, nói chú à, trong huyện này, giọng hát của cháu được xếp loại hai, không có ai loại… một.
Mình nhậu với ba nó, nó đi đâu về, hình như cũng tưng tưng rồi, sà vào bàn nói chào chú. Mình nhớ tới nhiệm vụ chị giao nên “nhập đề” ngay, nói chú với ba mày đã vào tuổi xế chiều. Mày lấy vợ để hai “lão gia” này còn chút hơi tàn mà đi họ chớ. Nó cười nhẹ như không, nói cháu “quy hoạch” ất giáp lắm nhưng hổng hiểu sao cuộc tình nào cũng bị “treo”.
Mình vỗ vai nó, nói: “Ráng lên cháu ơi, ba mươi mấy rồi. Cùng trang lứa với mấy có đứa hai ba con rồi đó…”. Nó cười, nói lấy vợ sớm làm gì để… lời ru thêm buồn. Ông anh mình trợn mắt, nói: “Cái thằng, mày dám giỡn mặt với chú mày à? Mày phải “chỉ điểm” mối nào cho dứt khoát để ba lo. Còn chút mày nữa thôi. Lông bông hoài sao được…”.
Ba nó bấm nhỏ mình, nói: “Mà này, hay là mày tự kiểm tra… chứng chỉ đàn ông của mày coi. Ba nghi quá”. Mình hợp đồng tác chiến ngay, nói chắc “bộ phận không nhỏ” của mày có vấn đề nên mày lơ chuyện vợ con? Nó cười híp mắt, nói con thừa biết ba với chú nói cho con tức mà lấy vợ quách cho rồi. Hổ phụ sinh hổ tử. Ba sinh con ra, ẵm bồng, tắm rửa, kỳ cọ cho con chắc ba biết chớ. Con có “bằng” hoành tráng lắm chớ đủ thiếu gì cái “chứng chỉ” lẻ tẻ. Ba má cứ từ từ, con mà rung động tim yêu thì con hối ba má chạy không kịp đâu. Anh mình dằn ly đánh cạch một tiếng, nói tao với má mày đẻ con trước, rung động sau, rồi có sao đâu?
“Nội bộ” năm nay
Một hôm thằng Phước tới nhà mình chơi. Mình hâm lại chuyện vợ con. Nó ngồi bệt trên thềm thở dài rồi bắt ông chú già chát ngồi nghe chuyện tình của nó.
Người tình thứ nhất là con một thầu khoán giàu sụ. Mỗi lần rủ em đi chơi, nó phải ngồi chầu chực cả tiếng đồng hồ. Em bước ra với áo quần xanh đỏ, dây nhợ lung tung, mặt láng e như ma nơ canh. Phước nói mặt em xinh sẵn, đâu cần phấn son kỹ vậy. Cô bé xì một tiếng, nói anh quê mùa thô kệch lắm. Phụ nữ không ai ngu tới mức chờ xấu mới làm đẹp, thà tô trước còn hơn đợi xước mới tô.
Đang vi vu trên phố chợt em nói chết chết, quay lại quay lại. Em để quên đôi kính Hàn Quốc ở nhà mất rồi. Mặt em hơi xương, phải đeo kính bự cho má đầy đặn. Phước đang lưỡng lự thì em hứ cái rét, vẫy taxi về luôn. Cuộc tình “đứng hình” ngay sau đó.
Người tình thứ hai rất tự nhiên và… chân thành. Ngồi với Phước, cô chê rậm rề mấy “thằng” người yêu cũ. Em nói anh Phước đứng đắn ghê, lại có cái mũi đẹp. Không như “thằng” M. mũi tẹt, tướng đi lạch bạch xấu òm mà bày đặt mặc quần jeans. “Thằng” K. ỷ giàu, mới đi chơi lần hai nó đã chẩu mỏ “hun” ẩu em, miệng hôi rình. Còn thằng C. nữa, lần hẹn đầu tiên nó đã mân mê tay em. Em làm thinh để coi nó làm gì nữa, té ra nó kéo em vào lòng nó… Phước thấy trong người nổi gai, thầm nghĩ má tui mà nghe em kể “tình sử” kiểu này bả vả rớt răng là cái chắc. Vậy là chia tay.
Hôm qua, mình đang dọn vườn thì thằng Phước tới, giựt cái rựa làm giúp mình một hồi. Chặp lâu, nó cười toe toét, thở hổn hển, nói “có” rồi chú ơi. Em này mặn mà, đằm thắm, dịu dàng lắm. Chú qua nói giùm ba má cháu với, “nội bộ” năm nay cưới được hông chú?
Mình mừng quýnh, lật đật xỏ áo đi ngay.

GiadinhToday - TNO

Vợ không về ăn Tết, tôi bị họ hàng chửi là thằng ngu

4 năm lấy nhau nhưng vợ tôi chẳng về quê ăn Tết một năm nào. Các Tết sau đó, cô ấy cũng viện ra vô vàn lý do để không phải về quê ăn Tết. Tôi về quê một mình và bị họ hàng "ném đá" đủ kiểu.
Tôi quê tận Quảng Bình, vợ tôi người Hà Nội. Sau khi lấy nhau, ông bà ngoại hỗ trợ một ít vốn để chúng tôi mua nhà chung cư trả góp.
Vợ không về ăn Tết, tôi bị họ hàng chửi là thằng ngu 1
  4 năm lấy nhau nhưng vợ tôi chẳng về quê chồng ăn Tết một năm nào.
Còn nhớ, năm đầu tiên lấy nhau, chúng tôi chưa có con. Gần Tết, tôi nghĩ sẽ cùng vợ về quê, đưa cô ấy đi chơi, giới thiệu với họ hàng, đưa cô ấy đi xem những phong cảnh đẹp của quê nhà… Rất nhiều cảnh tượng đã vẽ ra trước mắt tôi nhưng sự thật không như là mơ.
Đùng một cái, vợ tôi bảo không về quê ăn Tết. Tôi thực sự ngỡ ngàng. Năm đầu tiên lấy nhau, cô ấy lại là dâu mới, sao không về được? Dù nhà xa đến mấy cũng phải cố gắng về nhà chồng sum vầy chứ.
Với lại, tôi là anh cả trong gia đình, bố mẹ tôi mong chờ biết bao. Đi làm xa nhà cả năm, có mỗi dịp Tết để bố mẹ gặp gỡ con cái, thế mà cô ấy nói không về với lý do không muốn bố mẹ ăn Tết một mình.
Nhà vợ có hai con gái nhưng cô em thì đang du học nước ngoài không về được. Vợ tôi là con cả nên rất lo lắng cho ông bà. Biết vậy, nhưng lấy chồng rồi thì vẫn phải lo cho gia đình chồng. Tôi động viên trước Tết hai vợ chồng sẽ đến nhà ông bà chơi. Còn tết xong 2 đứa sẽ ra sớm cho ông bà đỡ buồn. Thế nhưng vợ tôi không chịu.
Vợ chồng cũng vì bất hòa này mà chiến tranh lạnh mất một tuần. Vợ tôi về nhà bố mẹ đẻ kể lể đủ chuyện, rồi khóc lóc, than phiền. Mẹ vợ gọi điện triệu tập tôi sang nhà. Một phần bà giải thích cho con gái hiểu cái sai của việc bỏ chồng sang nhà bố mẹ. Nhưng mặt khác, bà gây áp lực buộc tôi phải thay đổi quyết định và ăn Tết ở quê ngoại.
Năm đó, tôi không về nhà. Buồn rã rời, thất vọng nữa. Tôi gọi điện thông báo cho bố mẹ với lý do năm nay cơ quan xếp lịch trực vào Tết nên không về được. Bố mẹ và các em tôi tưởng thật nên buồn nhiều. Trong khi vợ tôi lại hả hê.
Sang năm thứ 2, vợ tôi có bầu hơn 3 tháng. Mẹ vợ dặn phải giữ gìn, không đi xa, đi lại nhiều sẽ ảnh hưởng tới thai nhi. Thôi nghĩ cũng phải, tôi để vợ ở lại, tôi về quê một mình và mùng 5 tôi ra Hà Nội.
Về nhà ai cũng hỏi sao vợ không về nhưng tôi bạo biện thông báo vợ có thai, hay bị nghén và thường xuyên mệt mỏi. Hỏi vậy, nhưng khi nghe tôi nói xong, tất cả họ hàng đều thông cảm.
Tết năm thứ 3, vợ tôi sinh cháu gần 6 tháng. Viện cớ con nhỏ, vợ tôi lại thông báo không về quê. Tôi thuyết phục bằng cách sẽ mua vé tàu hạng nhất nhưng cô ấy không đồng ý. Cô ấy bảo con nhỏ, đi lại vất vả, lỡ trên đường xảy ra chuyện gì thì biết làm thế nào. Tôi cũng đâm lo. Năm đó, cả nhà lại khăn gói sang ông bà ngoại ăn Tết.
Năm ngoái, con tôi đã được 1 tuổi rưỡi. Trộm vía cháu cứng cáp và kháu khỉnh. Bố mẹ tôi rất muốn được gặp cháu đích tôn. Vợ tôi lại nói không về.
Tôi tức lắm, chúng tôi đã cãi nhau. Vợ giận tôi ra mặt. Tôi mặt kệ. Cái gì đúng thì phải theo. Lấy chồng hơn 3 năm mà con dâu chẳng về nhà chồng, ông bà nội cũng chưa biết mặt cháu thế nào. Bây giờ con đã lớn, đáng ra vợ tôi phải thu xếp cho cháu về thăm họ hàng bên nội. Tôi tuyên bố dù sao tôi vẫn về, vợ không về thì thôi.
Tôi về nhà mang theo một nỗi bực tức vô cùng lớn. Bố mẹ tôi trách móc đủ điều. Họ trách tôi không biết dạy vợ, để vợ lấn lướt, coi thường nhà chồng.
Mẹ tôi ca thán suốt ngày, đụng đến cái gì bà cũng nói. Nhất là ngồi mâm cỗ, mấy bác đã nói với tôi rằng "Chú mày dễ tính quá", hay "Chỉ có thằng ngu với không dạy vợ. Chú mày xem anh đây, vợ con nghe lời răm rắp, làm gì có chuyện con dâu lấy chồng mà không chịu về nhà chồng phục vụ mấy mâm cỗ ngày Tết…".
Vợ không về ăn Tết, tôi bị họ hàng chửi là thằng ngu 2 
Thậm chí, 7 ngày tôi về Tết, cô ấy cũng chỉ gọi điện hỏi thăm bố mẹ tôi đúng 1 lần. Tôi càng bực. Ngày lên tàu ra Hà Nội, mẹ cầm tay tôi dặn dò. Tôi thấy những giọt nước mắt lăn trên má. Mẹ chỉ nói "thương con"…
Còn gần 3 tuần nữa là Tết, hôm trước mẹ gọi điện hỏi xem tình hình Tết nhất thế nào. Bà bảo cả nhà cố gắng về cho vui, năm nay con dâu mà không về thì mẹ biết ăn nói với các chú, các bác như thế nào?

GiadinhToday - Afamily

"Mẹ cũng có chồng, sao lại cướp chồng con?"

Chuyện nhà bà Hồng đang trở thành sự kiện nóng hổi của cả khu phố khi nàng dâu ‘tai ngược’ lớn tiếng tố cáo bà cướp chồng cô.
‘Mẹ cũng có chồng, sao lại cướp chồng con?’ 1
“Mẹ đi mà yêu chồng mẹ ấy”
Mấy hôm nay, nhà bà Hồng lặng ngắt vì hai người đàn bà tránh mặt nhau, trong khi hàng xóm thì ồn lên, hào hứng “buôn dưa”. Các bà già lắc đầu bảo bọn dâu con bây giờ láo thật, những câu như vậy cũng dám nói với mẹ chồng, cho dù bà Hồng đúng là cũng tai quái. Còn cánh phụ nữ trẻ thì hả hê, coi Huệ, con dâu bà, là nữ anh hùng khi dám ném vào mặt “kẻ áp bức” những câu như nói hộ lòng họ như vậy.
Sự bất mãn đã ủ men trong lòng Huệ từ mấy năm trước khi bắt đầu về làm dâu, bởi cái luật bất thành văn trong gia đình: cái gì trái ý bà Hồng, cái đó nhất định sai. Cả ba người đàn ông, gồm chồng và hai con trai bà Hồng, đều nhất nhất nghe lời bà, vậy không cớ gì cô con dâu chân ướt chân ráo từ đâu về lại chẳng tuân lệnh.
Huệ phải tập ăn cay, thậm chí cả nước canh cũng cay xé lưỡi, tập nấu cơm bằng nồi áp suất và vô số “quy định” tỉ mỉ khác trong nếp sống nhà chồng. Từ chỗ diện đúng mốt, cô Huệ đổi sang “ăn mặc như mụ điên” để không phải nghe mẹ chồng lải nhải cho đến khi cô khuất phục. Một ví dụ điển hình là khi cô diện quần tất mỏng màu đen hoặc cát cháy, mẹ chồng cứ ca cẩm “đi tất gì mà chân đen như cẳng chó, trông vừa xấu vừa kém đứng đắn’, rồi “khuyên” con dâu dùng loại quần tất màu trắng ngà như của bà để đôi chân nó trắng trẻo. Thấy Huệ không nghe, bà cứ nói mãi, lôi cả đám đàn ông không bao giờ dám trái ý trong nhà ra làm trọng tài, khiến Huệ nổi khùng vứt hết đám quần tất rồi chuyển sang mặc quần bò cho yên thân.
Nhưng điều làm Huệ “cay” nhất là bà Hồng luôn muốn kiểm soát tình cảm của con trai với con dâu. Mặc dù được chồng chiều theo mọi ý thích nhưng bà lại rất khó chịu khi con trai tỏ ra chiều vợ. Trong bữa ăn, có món gì ngon, nếu chồng chậm gắp vào bát mình thì bà sẽ dỗi không ăn, nhưng nếu thấy con trai gắp cho vợ thì bà hầm hầm nét mặt mỉa là đồ dại gái. Trong khi chồng bà hằng ngày đấm lưng, bóp vai cho vợ thì bà vẫn bực tức ra mặt khi con trai dắt hộ vợ chiếc xe máy khi đi làm. Nhiều lần bà “dạy dỗ” Huệ rằng đàn bà cũng phải biết tự lập, đừng có việc cỏn con cũng nhờ chồng, rằng đã lập gia đình thì đừng có nhõng nhẽo bắt chồng chiều như thời con gái.
Mỗi buổi tối, sau khi ăn uống dọn dẹp xong, hầu chuyện bố mẹ một lúc, Huệ muốn cùng chồng về phòng tâm sự, vì vợ chồng mỗi ngày cũng chỉ được một vài giờ bên nhau. Thế nhưng lần nào bà Hồng cũng xua con dâu về phòng trước rồi cầm chân con trai cho đến lúc bà quyết định đi ngủ. Huệ nói:“Mẹ chồng em quen với việc là người phụ nữ duy nhất trong gia đình, vừa muốn ra lệnh vừa muốn được chiều chuộng, độc chiếm những người đàn ông trong nhà. Bà không muốn họ để mắt đến ai khác, kể cả vợ hay người yêu. Thế là tối nào cũng vậy, bà ngồi như nữ hoàng với chồng và hai con trai xung quanh dù chẳng có việc gì, và cho con dâu ra rìa”.
Một hôm, đang sẵn bực tức với sếp ở cơ quan, nghe mẹ chồng dạy là đêm ngủ đừng có “bóc lột” chồng quá kẻo khổ thân “nó”, nên bỏ cái thói ích kỷ mới hơn 9 giờ tối đã muốn lôi chồng về phòng riêng như thế, Huệ nổi điên bật lại. Mẹ con qua lại mấy câu nữa thành cãi nhau to. Hồng gào lên: “Mẹ cũng có chồng, sao cứ đòi cướp chồng con? Mẹ lúc nào cũng đòi bố phải chiều mẹ, xoắn xuýt bên mẹ, sao lại cấm chồng con yêu thương con? Mẹ đừng có lấy cớ là vì yêu con trai này nọ, mẹ đi mà yêu chồng mẹ ấy”.
“Mày không được phép sướng hơn tao”
Cũng căm ghét việc con trai thể hiện tình yêu với con dâu nhưng nguyên nhân sâu xa của bà Liên lại hoàn toàn khác. Là một phụ nữ từng gặp bất hạnh trong hôn nhân, bà không chịu nổi khi nhìn con dâu hạnh phúc.
Mặc dù không hề phản đối con trai lấy Quỳnh nhưng ngay từ hồi cô về ra mắt đến nay, bà Liên chưa bao giờ ngừng việc chê bai cô với mọi người: một đứa con gái chẳng có gì nổi bật, nhan sắc bình thường, sức khỏe kém, trình độ vừa phải, nấu nướng cũng chỉ tàm tạm, gia cảnh chẳng lấy gì làm khá. “Ấy thế mà nó thật tốt số, lấy được thằng chồng vừa giỏi vừa tốt, đúng là trời không có mắt, ở đời chẳng có gì là công bằng”, bà nói với giọng cay đắng.
Sở dĩ bà Liên thấy trời không có mắt là do xét các mặt, bà hơn đứt con dâu: xinh đẹp hơn, sắc sảo hơn, nữ công gia chánh vào hàng xuất sắc, ấy thế mà đường tình duyên lại khổ một đời. Sống chung với bố chồng Quỳnh được 6 năm thì ông yêu người khác và kiên quyết ly dị, bà sống trong nỗi thù hận với đàn ông. Rồi không cam lòng chôn vùi cuộc đời trong cảnh cô đơn, bà tạm gác nỗi hận ấy để xúc tiến việc tìm hiểu những người đàn ông khác, hy vọng có thể đi bước nữa. Có ít nhất 3 người đàn ông tiến đến mức “mấp mé hôn nhân” với bà nhưng rồi đều rút lui cả. Bà đành ở vậy nuôi Cường, cậu con trai duy nhất.
Chứng kiến cuộc đời mẹ, Cường rất hiểu nỗi khổ của phụ nữ, nên khi lấy vợ, anh cố gắng đối xử vợ thật tốt, với thật nhiều cảm thông và yêu thương, nương nhẹ. Nhưng chính điều đó khiến bà Liên thấy đố kỵ, mặc dù Cường trước sau không hề lơ là việc bày tỏ tình cảm và chăm sóc mẹ. Dù con trai rất có hiếu nhưng bà nghĩ, bà đã khổ cả đời, lại là mẹ đẻ của anh nên hưởng phúc là đương nhiên, còn “con bé kia” là người dưng nước lã, lại chẳng có công lao gì sao đã sung sướng sớm như vậy? Nghĩ đến những đoạn trường đã trải suốt mấy chục năm, bà thật không cam lòng.
Vì thế, tuy trước mặt con trai, bà Liên tỏ ra phúc hậu, bao dung nhưng sau lưng anh, bà tìm cách gây khó dễ  cho nàng dâu, hành hạ cô, muốn cô cũng nếm trải ít đắng cay cho công bằng. Bà cũng khéo léo răn đe,  ràng buộc để Quỳnh không “mách” chồng. Vì thế, Cường không hiểu tại sao tuy được cả gia đình yêu thương, điều kiện kinh tế lẫn công việc đều thuận lợi mà vợ vẫn ngày một xanh xao, với những thoáng u uất, buồn bã, nhưng hễ hỏi đến thì cô lại cười xòa làm ra vẻ không có gì. Đôi khi, trước sự quan tâm của chồng, Quỳnh rơi nước mắt nhưng lập tức lấp liếm.
Một lần, khi bị mẹ chồng ép quá, Quỳnh hỏi thẳng rằng cô không đắc tội gì với bà, sao bà lại ghét cô như vậy. Mẹ chồng trả lời: “Tao không ghét mày, nhưng đời mày quá sướng, quá may mắn. Mày không được phép sướng hơn tao, hiểu chưa?”.
Quỳnh nghĩ mình nên thông cảm với mẹ chồng, nhưng cô cảm thấy nếu cứ thế này thì không sống nổi. Cô muốn nói thật với chồng, nhưng lại sợ anh đau khổ. Vả lại, mẹ chồng cô chắc đã tính đến chuyện ấy mà chuẩn bị phương án đối phó, nên nếu nói ra, mẹ chồng “phản chiêu” thì có khi cô lại thành kẻ dối trá, vô ơn, sướng còn không biết đường hưởng… “Đến một ngày nào đó không chịu nổi nữa, có lẽ em sẽ để lại một bức thư cho anh ấy, kể hết mọi chuyện rồi ra đi, vì em không nỡ bắt anh ấy lựa chọn giữa vợ và mẹ” - Quỳnh nói.
Những người bạn của Quỳnh cho rằng giải pháp đó cực kỳ trẻ con, sặc mùi “sến sẩm” kiểu tiểu thuyết ba xu. Họ khuyên cô nói cho chồng biết, để nếu anh không “điều chỉnh” được mẹ thì cũng biết vợ mình đang gặp chuyện gì; có một người thấu hiểu thì sẽ dễ chịu đựng sự hành hạ của mẹ chồng hơn.
Hiện Quỳnh chưa biết mình sẽ làm gì. Còn mẹ chồng cô hả hê vì hành tội được con dâu nên dường như không nhận ra bà đang “ăn bớt” hạnh phúc của con trai mình.

GiadinhToday - TTTĐ/Xzone

Chồng đi "chơi gái" trước ngày tận thế

Nghe những lời bàn tán về ngày tận thế, Dũng sống gấp bằng cách "chơi" gái mại dâm.
Càng tới ngày 21/12, dân tình càng xôn xao vềngày tận thế. Trong bữa cơm, trà dư tửu hậu, lúc rảnh rỗi mọi người bàn luận, phỏng đoán về những gì có thể xảy ra trong ngày mà cả nhân loại phải diệt vong đó.
Chẳng biết cái ngày đại họa đó có xảy ra không nhưng trong suy nghĩ của nhiều người, tư tưởng cần phải tranh thủ làm những gì… mình chưa từng biết để ngộ nhỡ có chết cũng không hối hận. Chính bởi suy nghĩ đó mà nhiều gia đình đã lao đao chỉ vì ngày tận thế.

Chồng tranh thủ ngoại tình trước ngày tận thế

Thoa khóc ngặt nghẹo khi phát hiện ra chồng “tình một đêm” với cô bạn cũ hồi đại học. Có nằm mơ cũng không bao giờ Thoa nghĩ rằng chồng mình lại có ngày ngoại tình. Khi tra khảo ra cô mới biết cái nguyên nhân để chồng ngoại tình lại đến từ cái việc…sợ chết trong ngày tận thế.

Trước nay mọi người vẫn nói Vũ là một người đàn ông hiền lành, nhút nhát, thậm chí còn có phần sợ vợ. Bản thân Thoa cũng thấy Vũ là người chồng tử tế, biết nghĩ tới vợ con. Bởi thế cái tin Vũ quan hệ với người phụ nữ khác khiến không ít người phải giật mình. Có ai ngờ đâu, chỉ vì nghe mọi người dèm pha, khích bác thậm chí là dọa nạt mà Vũ trót dại đi “tình một đêm”.

Sợ ngày tận thế, chồng "tình một đêm" với người bạn cũ (Ảnh minh họa)
Sau khi bị vợ phát hiện, Vũ thật thà tâm sự: “Anh thấy mấy anh em ở công ty cứ bàn ra, bàn vào chuyện ngày tận thế. Các anh ấy bảo là ngày đó thì tất cả chết hết. Các anh còn xúi chưa trên đời này chưa làm gì thì tranh thủ làm đi chứ không chỉ còn ít ngày nữa là chết thì phí lắm. Bởi thế hôm rồi đi họp lớp, gặp lại cô bạn cũ, ngày trước cũng có chút tình cảm với nhau. Cô ấy cũng bỏ chồng rồi, lại bị mấy thằng bạn hún vào nên anh “tặc lưỡi” làm liều. Mong em bỏ quá cho anh. Anh xin hứa không bao giờ phạm sai lần thêm một lần nữa”.

Nhìn bộ dạng thất thểu, sợ hãi của chồng Thoa vừa tức tối vừa thương chồng dại Vũ cầu xin vợ vì đây là lần đầu trót dại. Tất nhiên, vì gia đình, Thoa đành ngậm ngùi bỏ qua mọi chuyện dù giận chồng nhưng cũng thể chỉ vì tình một đêm của chồng mà đánh đổi hôn nhân. Thoa biết Vũ chỉ là nông nổi, suy nghĩ chứ bản chất không phải là một người đàn ông phụ bạc vợ con.

“Thực sự mình rất tức tối và đau khổ khi chồng lên giường với người đàn bà khác. Chẳng hiểu có ngày tận thế hay không nhưng đúng là cái lối suy nghĩ tranh thủ, sống buông thả ấy đã ảnh hưởng tới gia đình, hạnh phúc vợ chồng. Chỉ mong sao không có gia đình nào phải như nhà mình nữa” – Thoa nghẹn ngào tâm sự.

Chồng sống gấp trước ngày tận thế bằng cách quan hệ với gái mại dâm

Cũng là một bi kịch gia đình chỉ vì cái tư tưởng sống gấp trước ngày tận thế mà gia đình Thơm rơi vào sự éo le còn trắc trở gấp vạn lần so với gia đình nhà Thoa. Giờ đây, chẳng biết ngày tận thế xảy ra những điều gì nhưng chồng Thơm đang phải sống trong những ngày chờ đợi kết quả xét nghiệm có nhiễm HIV hay không chỉ vì một lần đi với gái mại dâm.

Chồng Thơm là một người giao lưu, giao tiếp rộng, thường xuyên phải đi gặp gỡ đối tác kinh doanh nên rượu chè suốt. Tuy nhiên, vốn là người có hiểu biết, suy nghĩ nên Dũng rất biết giữ mình, không bao giờ anh đi quá giới hạn hoặc làm những gì có hại cho bản thân và ảnh hưởng tới hạnh phúc gia đình. Vậy mà chỉ vì những ám ảnh về ngày tận thế, chỉ vì một vài lời khích bác của đối tác mà cuối cùng Dũng đã phạm phải sai lầm.

Lần đó, sau bữa tiệc đã đã ngà ngà say, bạn bè rủ Dũng đi chơi gái. Dũng từ chối nhưng rồi vài câu phân bua của bạn bè mà Dũng nao lòng: “Làm thằng đàn ông sao phải nhát thế. Hơn nữa, ngày tận thế cũng sắp tới rồi, không ăn chơi đi chết lại hối. Còn gì chưa làm thì làm tới bến đi, nếm mùi đời cho biết chứ tội gì chết trong sự ngô nghê”. Vài lời bàn ra tán vào, khích bác thế là Dũng gật đầu cái rụp. Và chuyện gì phải xảy ra cũng đã xảy ra.

Rượu vào không kiểm soát được hành vi, Dũng quan hệ với gái mại dâm mà không bảo vệ. Tỉnh dậy thấy mình trên giường với cô gái mặt đầy son phấn, trên người không mảnh vải che thân Dũng mới giật mình hoảng sợ.

Dũng khai thật với vợ tất cả mọi chuyện. Dù rất đau khổ nhưng Thơm cũng đành phải tha thứ và cùng chồng đi khám với hi vọng chồng không nhiễm phải căn bệnh thế kỉ đó nếu không thì ngày tận thế của gia đình đã tới rồi. Thơm đau khổ tâm sự: “Mình không hiểu vì sao chồng lại có suy nghĩ tồi tệ tới như vậy. Dù cho có ngày tận thế thật đi chăng nữa thì điều cần làm là sống tốt, đối xử tử tế với vợ con chứ không phải là buông thả, suồng sã quan hệ với gái mại dâm như vậy. Mình chỉ mong rằng, anh ấy còn cơ hội để quay về gia đình mà thôi”.

Ngày tận thế còn là một dấu hỏi lớn với mọi người. Nhưng đừng chỉ vì suy nghĩ sẽ xảy ra thảm họa trong ngày đó để rồi sống buông thả, sống gấp để lao vào những cuộc chơi, hủy hoại bản thân mình và gia đình. Điều đó sẽ chỉ làm cho hạnh phúc gia đình tới ngày tận thế nhanh hơn mà thôi.

GiadinhToday - Eva

"Cắm sừng" chồng là chuyện...tất nhiên

“Ngoại tình suốt 5 năm, tôi dần coi đó là chuyện… tất nhiên”. Đó là tâm sự của người phụ nữ “cắm sừng” chồng trong một thời gian dài.
Sau một thời gian khá dài, gần 5 năm, chị mới bị phát hiện là đã “cắm sừng” chồng. Chị có thấy dằn vặt về tội lỗi của mình?
Đây là một chuyện tế nhị, bản thân tôi cũng từng cảm thấy băn khoăn rất nhiều. Nói như cô thì ban đầu tôi cũng nghĩ đó là tội lỗi của mình. Nhưng cô biết đấy, một mối quan hệ không chính thức suốt gần 5 năm thì con người ta cũng quen dần với cảm giác, hiện tượng và coi đó như chuyện… tất nhiên.
'Cắm sừng' chồng là chuyện...tất nhiên 1
Chị to gan quá! Đây là chuyện lớn đấy nhé!
Nếu tôi là một người phụ nữ chính chuyên, chỉ biết thờ chồng, nuôi con, tôi sẽ nhìn một người phụ nữ ngoại tình suốt 5 năm thật kinh tởm. Tôi sẽ như phần lớn những người phụ nữ khác sẽ phỉ nhổ vào mặt cô ta.
Tôi không thanh minh cho hành động và việc làm của mình, vì khi những luật lệ của đạo đức đã đưa ra để kết tội một người phụ nữ thì cô ta càng nói càng bị mọi người khinh bỉ.
Cứ cho rằng tôi đại diện cho dư luận và tôi chờ đợi sự dẫn giải của chị thay vì lên tiếng đả kích chị. Vậy chị sẽ nói gì?
Tôi chỉ xin dẫn giải bằng một ví dụ như sau:
Ngày ngày cô phải đi làm. Để đến được chỗ làm, cô có hai con đường cùng đến đích được. Một đường thẳng, dễ đi, không có nhiều cản trở và một con đường vòng mà cô không hề biết nó thế nào. Cô được chỉ định đi con đường thẳng và khuyến cáo không đi con đường vòng. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, cô đi con đường thẳng đến độ nhắm mắt vào cũng biết là phải đi như thế nào.
Rồi nhân một ngày rất dở hơi, cô đi làm sớm, rẽ vào con đường vòng. Ở đó, cô bắt gặp những gánh hàng rong mà cô có thể xà xuống ăn uống thỏa mái. Ở đó cô thấy một cái hồ đẹp, ở đó có những ngôi nhà thú vị… Cô bỗng thấy muốn khám phá con đường vòng.
Tất nhiên, có thể con đường vòng không tốt hơn con đường thẳng, nhưng nó là thứ để cô khám phá. Và khi cô đã biết một con đường khác mà mình thấy thú vị, cô sẽ không còn đi độc một con đường thẳng nữa. Cô sẽ không bỏ được cả hai con đường…

Chị hình tượng hóa quá...
Tôi thấy nó khá giống với chuyện ngoại tình của mình. Một người đàn ông khác chưa chắc đã hơn chồng mình, nhưng anh ta mang đến những điều khác với một con đường thẳng quen thuộc.
Đàn ông hay phó thác cuộc sống hôn nhân cho phụ nữ và luôn kêu ca là phụ nữ sau hôn nhân nhàm chán. Nhưng họ cũng nhàm chán không kém. Chỉ có điều tôi không được phép kêu ca về chồng mình như vậy.
Chồng tôi bỏ mặc tôi trong suy nghĩ. Bỏ mặc tôi với những đứa con. Anh ta không chia sẻ với tôi mọi việc, coi tôi như ôsin mặc định của anh ta. Tất nhiên, anh ta luôn là chồng của tôi, là bố của con tôi. Anh ta cũng có những trách nhiệm nhất định. Nhưng như người ta nói, cuộc sống đâu chỉ có cơm ăn, áo mặc mà còn có cả tình yêu. Tôi cần tình yêu, trong khi chồng không để ý chuyện đó.
Một người đàn ông không phát hiện ra vợ ngoại tình trong suốt 5 năm, cô nghĩ xem, anh ta quan tâm đến vợ kiểu gì? Anh ta có phải người vô tâm không?
Ý chị muốn nói chị không có lỗi trong việc chị ngoại tình?
Tôi không nói tôi vô tội. Nhưng ranh giới giữa việc mình có lỗi và mình trong sạch rất mong manh.
Có thể tôi là người kém bản lĩnh và không biết cách đấu tranh trong những lúc yếu lòng, nhưng tôi là con người. Và việc một người phụ nữ đi ngoại tình cũng nên xét đến những yếu tố ngoại cảnh, những yếu tố tâm sinh lí trước khi kết tội cô ta.
Chị nói cụ thể được không?
Tôi vẫn phải thận trọng trong mọi lời nói của mình, nhưng theo cách hiểu vấn đề của tôi là như thế này: Người đàn ông đi ngoại tình sẽ được tha thứ ngay lập tức. Cùng lắm cô vợ anh ta sẽ khóc lóc một thời gian rồi đâu lại vào đó cho êm cửa êm nhà. Nắng sẽ lên và cuộc sống lại luôn hạnh phúc.
Nhưng một người phụ nữ ngoại tình, khi bị phát hiện, cô ta sẽ bị lấy hẳn một hệ thống đạo đức ra giày xéo lòng tự trọng và nhân phẩm của cô ta. Rồi cả hệ thống những người quen biết và không quen biết sẽ cùng “xử hội đồng” cô ta.
Tôi không bao biện cho những người phụ nữ ngoại tình. Nhưng có những câu chuyện ngoại tình cần thông cảm. Bản thân tôi trước khi bị phát hiện cảm thấy rất lo lắng. Nhưng khi đã bị phát hiện và đã bị “xử” tội xong thì tôi cảm thấy mọi chuyện bình thường. Đó cũng chỉ là một cách bảo vệ bản thân. Tôi không thể vì chuyện này mà nhảy lầu tự tử được.
Chị có nghĩ điều này ảnh hưởng đến tâm lý con cái chị?
Có lẽ tôi không phải người mẹ vĩ đại để toàn năng trước mặt con cái. Chuyện này trong nhận thức của các cháu cũng khá kinh khủng. Nhưng trong suốt quá trình sống với các cháu, tôi đã là một người mẹ tốt. Ít nhiều bố và những người xung quanh sẽ tác động đến các cháu. Nhưng tôi nghĩ rồi các cháu sẽ có cái nhìn công bằng và thông cảm với mẹ.
Hiện tại, tôi biết mọi người sẽ rất hả hê khi con cái tôi mất lòng tin vào tôi và coi thường tôi. Đó là điều mọi người đang cố gắng hướng tới.
Nhưng tôi mong dư luận hãy nhìn nhận tôi như một người mẹ. Người mẹ nào cũng rất cần con. Các cháu cũng cần tôi. Việc tôi làngười phụ nữ ngoại tình không đồng nhất với việc tôi là người mẹ tồi. Sẽ có ngày tôi giải thích với các cháu về những việc tôi làm một cách khách quan và sòng phẳng.
Tôi cũng không biết phải nói thế nào. Nhưng ở góc độ một người phụ nữ, tôi muốn nói lời thông cảm với chị. Rất mong chị sắp xếp tốt cuộc sống của mình!
GiadinhToday - TTVN

Nằm bên cạnh vợ mà như gần khúc gỗ

Cuộc sống vợ chồng suốt 3 năm qua thật tẻ nhạt, số lần vợ chồng ân ái chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Có lẽ trên đời ít người đàn ông nào khổ tâm hơn tôi. Năm nay tôi 31 tuổi, đã có vợ và 2 cô con gái. Lấy vợ được 6 tháng tôi có con gái lớn vì vợ chồng tôi ăn cơm trước kẻng 3 tháng. Trong thời gian mang bầu, vợ chồng tôi vì kiêng cữ nên cũng ít quan hệ, cưỡng ép lắm vợ tôi mới cho quan hệ chừng 3 hay 4 lần gì đó. Tôi bị ‘bỏ đói’ cho đến khi vợ tôi sinh con gái lớn được khoảng 6 tháng thì vợ chồng tôi quan hệ trở lại. Nhưng tần suất quan hệ rất ít, có khi tháng được 1 đến 2 lần. Mỗi lần quan hệ như thế tôi thấy vợ có vẻ khó chịu, không thoải mái, thường xuyên nhăn nhó và giục tôi mau chóng để cho xong việc.
Trong thời gian quan hệ như thế vợ chồng tôi không dùng bất kỳ biện pháp tránh thai nào. Và ở trong tâm trạng phải van xin vợ, hay là phải ép quan hệ như thế tôi thấy rất buồn bực và cũng nghĩ hay do vợ tôi mới sinh phải trông con, áp lực công việc nên mất cảm giác yêu. Tới khi con gái tôi được 18 tháng thì vợ tôi có bầu cháu thứ 2. Từ khi có bầu vợ tôi cấm không cho tôi quan hệ nữa. Nay vợ đã sinh cháu được 4 tháng, hết thời gian nghỉ và phải tiếp tục đi làm. Trong thời gian mang bầu và sinh cháu tới nay vợ tôi không cho tôi động vào người, khi tôi muốn gần gũi vợ tôi đều hất ra và chẳng nói gì, mặc cho tôi nói hết nước hết cái.
Tôi cũng đã cố gắng giúp đỡ trong công việc sinh hoạt hàng ngày để vợ tôi đỡ mệt, mong rằng vợ tôi sẽ trở lại như xưa. Nhưng tới hôm nay tôi thấy hoàn toàn thất vọng với vợ. Tôi đã cố gắng tạo không khí vui vẻ, cố thức để đợi cho con gái đi ngủ và gần gũi vỗ về ôm ấp vợ thì lần nữa, vợ lại hất tôi ra và quay mặt đi. Tôi đã bị xúc phạm ghê gớm vì không hiểu lý do gì khiến vợ hành xử như vậy. Đến bây giờ tôi thấy bất lực thực sự, không biết có cách nào để có thể khiến vợ gần gũi tôi được.

Nằm bên cạnh vợ mà như gần khúc gỗ - 1
Cuộc sống vợ chồng suốt 3 năm qua thật tẻ nhạt, số lần vợ chồng ân ái chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Vợ chồng tôi đang sống cùng với bố mẹ đẻ. Tôi đi làm xa 40 km, nhiều lúc muốn ở lại cơ quan cho đễ mệt nhưng cũng chỉ ở được 1 ngày vì ở lâu lại sợ mọi người trên cơ quan dị nghị, bố mẹ ở nhà suy nghĩ. Còn khi về, có lẽ đến bây giờ tôi sợ nhất khi màn đêm xuống tôi phải nằm bên cạnh một người vợ mà như một khúc gỗ không có một chút xúc cảm.
Tôi đang thực sự rối trí không biết cuộc sống vợ chồng tiếp theo sẽ như thế nào. Tình trạng chăn gối vợ chồng cứ kéo dài không có giới hạn như này chắc tôi không thể chịu đựng được nữa. Rất mong các anh chị tư vấn giúp tôi. Quan câu chuyện búp bê tình dục, tôi lại nghĩ hay chăng mình cũng tìm kiếm một bạn tình như vậy?
GiadinhToday - Eva

Xin hãy cho con một gia đình êm ấm!

Trong cuộc sống, có rất nhiều câu hỏi tôi đã tự đặt ra cho mình và cố gắng đi tìm lời giải thích, nhưng những câu hỏi về gia đình thì đến tận bây giờ tôi vẫn không thể tự trả lời!

Ngày ấy, khi tôi còn học tiểu học, câu hỏi đầu tiên hiện ra trong đầu kể từ khi tôi biết cảm nhận về cuộc sống, đó là: “Tại sao bố mẹ lại cãi nhau?”. Kí ức về tuổi thơ của tôi không phải màu hồng như các bạn cùng trang lứa. Đó là những lần cãi vã, những trận đòn roi mà bố dành cho mẹ. Mỗi lần tôi hỏi, thì: “Bố mẹ chỉ tranh luận chút thôi, không có gì đâu” là câu nói mà tôi phải nghe đến phát chán. Đồng ý là tranh luận, nhưng có nhất thiết phải to tiếng với nhau đến vậy? Rồi có nhất thiết mẹ phải bỏ về bà ngoại? Có những đêm đang ngủ, đùng đùng bố bỏ ra ngoài rồi đóng cửa đánh…sầm. Và tôi hiểu bố mẹ lại vừa… “tranh luận thôi”. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ được rằng, rồi ngày mai sẽ không có ai lo bữa sáng cho tôi, cũng chẳng ai quan tâm tôi đi học lúc nào…

Còn nhớ, có lần bố đuổi đánh mẹ chạy khắp xóm. Lúc ấy tôi chỉ biết co rúm vào góc nhà như chú gà con tránh bão. Rồi mấy hôm ấy mẹ sợ không về nhà. Tôi biết mẹ đã về bà ngoại, vừa yên tâm lại vừa lo lắng, không biết mẹ ra sao. Không dám ra khỏi nhà vì bố cấm, nhưng thật ra là tôi xấu hổ với mọi người. Mỗi lần sang nhà các bạn cùng lớp chơi, tôi lại ghen tỵ với chúng. Rồi những câu hỏi cứ thế hiện lên trong đầu. Tôi không hiểu sao bố mẹ chúng bạn lại sống vui vẻ đến vậy? Tại sao chúng bạn lại được sinh ra trong gia đình hạnh phúc như thế?... Bố mẹ thường bảo “việc của con bây giờ là phải học cho thật tốt, còn những việc khác con không phải bận tâm”. Nhưng không bận tâm làm sao được khi mà hàng ngày phải chứng kiến những điều ấy?
Xin hãy cho con một gia đình êm ấm! 1

Tôi đã tìm đọc rất nhiều sách, nhưng không phải những cuốn sách phục vụ cho việc học như bố mẹ mong muốn, mà đó là những cuốn sách gia đình. Có lẽ chúng được xuất bản ra không phải để dành cho lứa tuổi của tôi, nhưng tôi vẫn đọc để tìm lời khuyên cho mình và chỉ thấy người ta nói về trách nhiệm của bố mẹ. Không ai cho tôi biết mình phải làm gì? Mà có lẽ tôi cũng chẳng thể làm được gì ngoài việc im lặng…

Những cuộc cãi vã của bố mẹ cứ thế diễn ra triền miên ngày này qua tháng khác. Tôi câm lặng sống và cảm thấy ngột ngạt ngay chính trong gia đình của mình. Cho đến một ngày, sau trận cãi vã rất lớn phải ra tòa; tôi không hiểu bố mẹ và ông bà đã nói chuyện gì với nhau, nhưng cuối cùng bố mẹ đã quyết định tiếp tục sống chung với 2 chữ “trách nhiệm”, bằng cách: mỗi người tự biết nhẫn nhịn!
Rồi những ngày tiếp theo đó, tôi không còn phải nghe tiếng cãi vã, thay vào đó là sự tĩnh lặng đến phát sợ. Những bữa cơm không có tiếng nói, cười; không có hơi ấm của một gia đình mặc dù có đầy đủ các thành viên. Tôi tự hỏi, sao cũng là cơm, canh mẹ nấu, giờ đây tôi cứ thấy thiếu thiếu vị gì đó. Tôi lơ mơ nhận ra hình như đó là “vị ngọt” của tỉnh yêu gia đình…

Cứ như vậy cho đến một ngày cuối năm cấp III, tôi vô tình nghe được cuộc cãi vã của bố mẹ trong một lần tan học sớm. Tôi đã sốc, khi nhận ra rằng, thực tế mình nhìn thấy thời gian vừa qua chỉ là vỏ bọc. Thật ra, những cơn sóng trái chiều giữa bố và mẹ chưa bao giờ dừng mà ngày càng nguy hiểm hơn, “sóng ngầm!”. Tôi sụp đổ và đã thi trượt tốt nghiệp trước sự ngỡ ngàng của thầy cô, bạn bè, trong đó có cả những lời trách móc từ bố mẹ: “Có mỗi việc lo ăn với học thôi mà cũng không xong, con làm bố mẹ thất vọng quá!”

Không tìm được sự cảm thông, chia sẻ từ bất cứ ai, tôi đã muốn giải thoát cho mình. Đứng trước sự sống và cái chết, tôi mới thấy hết giá trị của cuộc sống và bà ngoại là người giúp tôi nhận ra điều đó. Bà nói: “Bố mẹ đã sinh ra con và cho con một cuộc đời, con phải tự có trách nhiệm với cuộc đời ấy. Trong suốt chặng đường đi, có những nỗi đau, những lần vấp ngã, sẽ có những vết thương về thể xác rồi sẽ lành da, nhưng những vết thương lòng thì sẽ theo ta đến hết cuộc đời. Con phải chấp nhận như chấp nhận sống chung với những khiếm khuyết trên cơ thể mình. Dù thế nào, con vẫn hạnh phúc hơn nhiều đứa trẻ khác vì còn có một gia đình, có bố mẹ, ông bà và người thân…”. Hiểu ý bà, tôi đã lựa chon cách sống và con đường đi cho mình.

Sau 12 năm đèn sách, giờ đây tôi vinh dự khi đặt bước chân vào giảng đường đại học, những tưởng đã đủ lớn để nhìn nhận mọi việc đúng, sai ra sao. Nhưng khi bắt đầu bước ra ngoài xã hội, đứng trước ngã ba của cuộc đời, giữa những sự lựa chọn mang tính quyết định là lúc tôi nhận ra, hơn bao giờ hết tôi cần có “bàn tay” yêu thương của bố mẹ… Xin bố mẹ, và tất cả những người đã và đang làm bố, làm mẹ, hãy lắng nghe suy nghĩ, tâm tư của con trẻ: “Gia đình không phải là một công thức hóa học, không phải cứ có một mái nhà đủ đầy, có bố, có mẹ là sẽ có hạnh phúc. Hãy cho con một gia đình đúng nghĩa với những giá trị thật sự của “hạnh phúc gia đình”.
GiadinhToday ST

Những nỗi buồn khó kể của đàn ông

Có ở trong cuộc mới hiểu đ­ược nỗi buồn của các quý ông khi bị vợ coi là… “phế nhân”.

Nỗi đau ấy không chỉ mình các quý ông gánh chịu mà kéo theo đó là cuộc sống, hạnh phúc của cả một gia đình luôn chông chênh bên bờ vực thẳm.
Những nỗi buồn khó kể của đàn ông 1

Không chết người nhưng tan nhà
Tại phòng khám Tiết niệu và nam học Tâm Anh (Lý Nam Đế, Hà Nội), những gương mặt trĩu buồn, hoang mang của những người đàn ông luôn lẩn tránh cái nhìn tò mò của mọi người. Tâm trạng của họ thật nặng nề khi hầu hết họ luôn ẩn chứa những nỗi niềm riêng.
GS.TS Trần Quán Anh - chuyên gia đầu ngành của Việt Nam về chuyên ngành Nam học, Giám đốc phòng khám Tâm Anh đã từng chứng kiến nhiều những giọt nước mắt chua xót, ngậm ngùi của những quý ông và cả những giọt nước mắt đắng cay của người phụ nữ.
Ông bùi ngùi cho biết: “Có rất nhiều cặp vợ chồng nhất là ở nông thôn nghĩ rằng, nếu hai vợ chồng lấy nhau lâu năm không có con đều đổ cho nguời vợ là “cây độc không hoa, gái độc không con”, rồi “ăn ở thất đức trời tiệt đường con”. Đi khám, bác sĩ kết luận rằng chị không bị bệnh gì, còn anh chồng thì dứt khoát không đi khám vì nghĩ mình chẳng làm sao.
Sự đàm tiếu ấy khiến người vợ phải chịu sự khủng hoảng tinh thần nặng nề thời gian dài. Cho đến khi người chồng vô tình xem ti vi và biết có bệnh vô sinh nam thì lo lắng và tìm tới bệnh viện. Khi cầm kết quả bị rối loạn xuất tinh, anh chồng hoảng loạn và thương vợ bao năm chịu nhiều oan ức”.
Còn có trường hợp một thanh niên trẻ cao 1m75, dáng khỏe mạnh lấy vợ được 3 tháng. Điều đáng nói là, sau 3 tháng, vợ thanh niên ấy vẫn là… con gái! Vì thương chồng, người vợ trẻ phải quên đi những đòi hỏi, ham muốn tình cảm, chăn đơn gối chiếc bởi chồng không “xung trận” được. Bộ phận sinh dục của thanh niên này không có dấu hiệu phát dục. Thanh niên này không biết vợ có thể duy trì cuộc sống “chay” này đến bao lâu.
Đã từng khám và điều trị cho trên chục nghìn lượt bệnh nhân mắc chứng bệnh khó nói, Giáo sư Trần Quán Anh đã tổng kết, bệnh nhân tìm đến phòng khám thường ở trong bốn tình trạng: một là đã ly hôn, hai là đang sống ly thân, ba là vợ chồng định ly hôn như­ng dắt nhau đến chỗ chúng tôi xem có cứu vãn đ­ược không. tâm trạng thứ t­ư là hoàn cảnh của ng­ười vợ cố sống, ngụy trang với dư­ luận như­ng trong nội tâm có rất nhiều điều giằng xé. Họ đang chịu đựng những bi kịch mà phải đấu tranh tư­ tư­ởng lắm, tìm được ngư­ời tin cậy lắm mới dám thổ lộ, giãi bày.
Vướng phải những bi kịch ấy, nhiều quý ông đã phải từ bỏ tình yêu của mình, thậm chí chấp nhận cảnh tan đàn xẻ nghé, tan vỡ hạnh phúc gia đình. Các bệnh lý về nam khoa tuy không gây tử vong, nhưng lại có sức tàn phá hạnh phúc gia đình ghê gớm.
Vợ chồng cùng “vượt khó”
Đàn ông thật ra cũng có thiệt thòi. Nếu phụ khoa đã có từ cả nghìn năm nay thì nam khoa còn rất non trẻ. Trong khi đó đàn ông cũng bị rất nhiều bệnh đặc thù của giới: rối loạn cương d­ương, xuất tinh sớm, dị tật cơ quan sinh dục... , và đó cũng là những căn bệnh bình th­ường nếu so với các bệnh của nữ.
Nguyên nhân có thể do họ bị dị tật bẩm sinh nhưng cũng có thể do áp lực của cuộc sống và công việc gây stress, tự kỷ, thay đổi môi trường sống đang tác động mạnh đến thiên chức của quý ông không phân biệt tuổi tác. Sự gia tăng đáng lo ngại chứng bệnh nam khoa đe doạ sự bền vững của các tổ ấm gia đình. Hiện, Việt Nam có khoảng 15,7% nam giới mắc bệnh rối loạn c­ương d­ương và số liệu này càng ngày càng gia tăng. Nhưng cả nước còn quá ít cơ sở khám chữa và điều trị chứng bệnh này.
Ngoài thiếu cơ sở vật chất khám chữa bệnh, có lẽ khó khăn lớn nhất hiện nay vẫn là tâm lý của người bệnh. Hầu hết bệnh nhận đến khám trong tâm trạng rụt rè, xấu hổ, ngại ngùng, ngại tiếp xúc nơi đông người. Bởi nhiều người rất sợ người khác phát hiện mình bị bệnh… “bất lực”, bị coi là “phế nhân”!.
Chính điều này ngăn cản họ phát hiện sớm và chữa bệnh kịp thời. Chỉ đến khi bệnh khá nặng, gia đình họ trong giai đoạn khủng hoảng, tan vỡ thì họ mới tìm tới bác sĩ. Đây là sai lầm lớn của những người bệnh.
Để giữ gìn sức khỏe cũng như hạnh phúc của mình, khi gặp những vấn đề trục trặc về y học tình dục, theo lời khuyên của Giáo sư Trần Quán Anh các quý ông hãy vượt qua sự xấu hổ, mặc cảm tìm đến cơ sở khám chữa bệnh chuyên khoa để được tư vấn và điều trị càng sớm càng tốt. Và, kết quả điều trị sẽ nhanh chóng và hiệu quả hơn khi có sự phối hợp, chia sẻ của người vợ trước chứng bệnh khó nói của người chồng.

GiadinhToday - Pháp Luật Việt Nam

Vợ lên chức

Vợ vừa nhận được quyết định lên chức giám đốc, nhiều bạn bè đồng nghiệp chúc mừng. Lâng lâng sung sướng, về nhà, vợ liền khoe với chồng.

Chồng cũng vui nhưng sau đó buông một câu xanh rờn: “Em làm sếp ở đâu thì làm, về nhà này vẫn phải làm tròn bổn phận làm vợ, làm mẹ. Bao nhiêu cảnh gia đình đổ vỡ chỉ vì vợ mê công việc, bỏ bê gia đình, khiến chồng thì có vợ bé, con thì hư hỏng… Em phải lấy đó làm gương”. Hào hứng của vợ chợt tắt ngúm.
Vợ lên chức 1
Tuy tự ái nhưng ngẫm nghĩ thấy chồng nói cũng đúng. Không muốn gia đình đi vào vết xe đổ của người khác, vợ phải cố gắng để nếp sống gia đình không bị xáo trộn. Ngày nào vợ cũng thu xếp công việc để về ăn cơm với chồng con, dạy cu Bin học bài, sắp đặt việc nhà cho người làm, lên thực đơn cho ngày hôm sau… Bữa nào tiếp khách, mới uống xong một ly là vợ đã giao lại cho sếp phó rồi vội vã ra về. Công việc nhiều, lại công tác họp hành liên miên khiến vợ không khỏi cắt xén việc nhà. Nhiều bữa vợ rất mệt, về nhà chỉ muốn nằm vật ra nhưng vẫn phải gắng gượng chuyện trò với hai cha con, cố nhướng mắt xem hết bộ phim cùng chồng. Chồng chẳng thông cảm, còn cằn nhằn: “Em coi nhà này như quán trọ, thỉnh thoảng đảo về cho có lệ thôi sao. Thân ngồi ở đây mà hồn gửi chỗ khác thì về làm gì?”. Vợ tủi muốn khóc. Những việc có thể cắt giảm, vợ đã cắt hết rồi, nhưng vẫn không thể làm tròn việc công lẫn việc tư.
Từ ngày vợ lên chức, chồng trở nên thay đổi hẳn, lúc nào cũng cộc cằn, gia trưởng. Trước đây, những việc lớn việc nhỏ trong nhà vợ chồng đều bàn bạc với nhau, giờ thì chồng thản nhiên quyết định một mình. Chồng còn hùng hồn tuyên bố: “Anh đâu phải là nhân viên của em mà phải nghe lời em”.
Chồng sinh tật hay nhậu nhẹt, vợ khuyên can thì chồng bảo: “Em đi tiếp khách thì được, sao anh lại không?”. Tiền lương của chồng trước giờ vẫn đưa vợ, giờ thì chồng bảo: “Lương của em nhiều lắm mà, vậy thì phải gánh hết chi tiêu trong nhà, tiền của anh để làm việc riêng”. Dù không biết việc riêng của chồng là việc gì, nhưng vợ không khỏi chạnh lòng khi phải ôm hết một mình. Hôm cùng chồng đi đám cưới, gặp lại bạn cũ, biết vợ giờ làm giám đốc, bạn trầm trồ: “Bà giỏi thiệt nha, còn ông lên chức gì rồi, chắc tổng giám đốc hả?”. Chồng ngượng ngùng quay đi, vẻ mặt sượng trân, khiến vợ bối rối như kẻ có lỗi. Từ đó, chồng càng tránh ra ngoài cùng vợ. Mỗi lần vợ đi công tác, mệt nhất là lúc trở về nhà, y như rằng chồng ghen bóng ghen gió, tra vấn vợ đi đâu, đi với ai… Cuộc sống vợ chồng càng lúc càng nặng nề.
Trò chuyện với chị bạn cũng là giám đốc, mới ly hôn năm ngoái, chị bảo: “Người ta nói sau lưng người đàn ông thành đạt có bóng dáng của người vợ. Phụ nữ mình cũng vậy, không thể thành đạt nếu không có chồng ở phía sau ủng hộ, động viên. Đàn ông còn cần tới phụ nữ hỗ trợ, trong khi đàn bà tụi mình ngoài công việc còn có nhà cửa, chồng con, bếp núc… Chồng không thông cảm, gánh đỡ giùm vợ lại còn trách móc. Chị ly hôn cũng vì thế”. Nghe chị nói mà vợ thấy lo, vì trước mắt vợ bỗng hiện ra hai con đường: từ chức hoặc ly hôn. Chọn con đường nào cũng là thất bại thảm hại.
GiadinhToday - PNO

Chả dại

Bạn bè thường bảo anh nhát như cáy, “miếng ngon” tới miệng cũng không dám ăn, anh chỉ cười trừ cho qua chuyện: “Có lẽ tớ có vấn đề thật rồi”. Là đàn ông ai không ham của lạ, nhưng anh chả dại lao vào thứ đam mê nhất thời để có thể đánh mất tất cả.

Lớp bồi dưỡng nghiệp vụ khóa dự án có 14 người: tám nam; sáu nữ; phần lớn đều đã có gia đình. Sau một thời gian dài công tác, bỗng dưng được cử đi học, ai cũng coi đây như một dịp để xả hơi và “tận hưởng”. Ngoài giờ lên lớp, mọi người rủ nhau đi chơi rất vui vẻ. Đàn ông xa vợ, phụ nữ xa chồng, lại gần gũi nhau ở một thành phố xa lạ, tự nhiên không ai bảo ai, mọi người đều... dễ dãi hẳn ra. Đã có mấy cặp thường xuyên đi chơi riêng với nhau. Buổi tối về, mấy anh bạn cứ rúc rích kể chuyện. Anh loáng thoáng nghe, nào là “hấp dẫn lắm”, nào là “khác bà xã mình nhiều”, “chắc tối nay sẽ lại nữa đây”… Hình như họ không băn khoăn chút nào, vì anh chỉ thấy toàn những gương mặt hí hửng đầy phấn khích mà thôi.
Anh chả dại lao vào thứ đam mê nhất thời để có thể đánh mất tất cả. cẩm nang gia đình, tâm sự gia đình

Trong nhóm học dự án, anh xem ra là người phong độ nhất (nghe mấy cô khen vậy). Có lẽ vì thế mà anh được để ý. Mấy anh bạn cùng lớp bảo: “Châu nó có vẻ kết cậu đấy, sao không vui vẻ tí”. Vui vẻ tí ư? Ừ thì có ai biết đâu nhỉ? Cô ấy cũng có gia đình, đâu dễ vì mình mà phá bỏ tất cả. Như tối qua, khi đi hát về, cô ấy cứ nhất mực đòi ngồi sau xe anh. Lại còn gợi ý là trời nóng, muốn đi hóng mát một chút. Nếu bảo anh nhất mực đòi về ngay thì anh là người nói dối. Báo cáo với em là anh có lưỡng lự. Nhìn kỹ thì cô ấy đúng là hấp dẫn thật. Con mắt lại lúng liếng đa tình nữa chứ. Đàn ông bình thường còn chết, huống chi đàn ông xa vợ lâu ngày. 

Nhưng trong phút giây thấy lòng mình “nghiêng ngả” ấy, anh bỗng nghĩ về em. Có lẽ giờ này em đã bày cho bé lớn tập viết xong. Thằng nhỏ chắc cũng ngủ khì từ lâu. Anh biết, mỗi lần nói chuyện với mấy chị đồng nghiệp, em đều kể với vẻ tự hào: “Ông xã em ấy à, ổng đang đi học lớp dự án của tỉnh tận trong Sài Gòn cơ!... Dạ!... Không có đâu chị, ổng nghiêm túc lắm!...”. Thà em cứ nghi ngờ, cứ thường xuyên dò xét. Đằng này, em như thế làm sao anh đành lòng? Vậy là anh quay xe về trước sự ngẩn ngơ của cô ấy.

Với anh, em thực sự là một người vợ hoàn hảo. Ở vào thời đại mà buổi sáng không thiếu những người vợ “xua” chồng con đi ăn sáng ngoài tiệm thì em lại cặm cụi dậy từ bốn năm giờ chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Anh là người khó tính trong ăn uống. Tuy bận rộn thế nhưng em lại có cách riêng để chăm sóc bản thân. Đồ em mặc không đắt tiền, nhưng em biết chọn màu, chọn kiểu phù hợp nên lúc nào nhìn cũng hấp dẫn. Hai con rồi mà sao anh nhìn em mãi không thấy chán.

Chắc em không thể ngờ, đôi khi những điều nhỏ nhặt như thế lại có thể giúp anh vượt qua được phút yếu lòng. Thế nên, dẫu bạn bè có chê là nhát như cáy, anh cũng chỉ cười trừ: “Ừ, có lẽ tớ có vấn đề thật rồi”...

GiadinhToday - PNO

Buồn vì vợ hay kể công

Nhiệt tình, tốt bụng, hết lòng với người khác… đó là “gien trội” của vợ mà chồng rất tự hào.

Em là niềm tự hào của gia đình chồng, khi ba mẹ thường được hàng xóm khen: “Ông bà thật có phúc, có cô con dâu giỏi giang, linh lợi, gặp chuyện gì cũng nhanh tay, nhanh chân giúp đỡ người khác, chẳng đợi nhờ vả”.



Em là “bộ mặt” của anh, làm anh “sang” hơn (người ta thường nói sang vì vợ mà) khi từ các cháu của anh đến bà con lối xóm đều xem em là sự lựa chọn số 1, khi nhờ tư vấn chuyện học hành, nấu tiệc gia đình, đưa người thân đi bệnh viện, đi giao dịch công chứng giấy tờ… Em đương nhiên là sự hãnh diện của hai con vì bạn bè các con hay bảo: “Hôm qua mẹ bạn Bông, bạn Mí mới cho nhà mình món bánh kem bác í mới thử nghiệm; bác í giúp đưa mẹ mình đi sinh em bé…”. Nói chung, giữa thành phố mà mọi người xã giao là chính, thì vợ được xem là “quý hiếm” khi có lối sống chan hòa, thân thiện.
Nhưng có lẽ từ những lời khen có cánh này mà sự vô tư, hồn nhiên khi giúp đỡ người khác của vợ dần ít đi. Thay vào đó, vợ nghĩ mình là người quan trọng và hay kể công. Như cô Sáu vừa khoe con trai chỉ học trung cấp, mới ra trường đi làm mà lương gần chục triệu một tháng, thì vợ đã “nhảy vào miệng” cô: “Không nhờ con tư vấn chọn ngành in thì dễ gì thằng Hiệp có được việc làm tốt vậy”. Hay mọi người tụ họp nói về sự thoát hiểm trong gang tấc của chị Tư hàng xóm khi được đưa đi cấp cứu kịp thời, thì vợ xen ngang: “May mà lúc đó em phát hiện kịp, nếu không…” - trong khi có rất nhiều người chung sức giúp đỡ chị Tư, vợ à.
Và điều tất yếu, vai trò số 1 của vợ ít nhiều đã bị lung lay. Hôm qua, hai đứa con của anh Hai tranh cãi quyết liệt về một bài luận tiếng Anh và thông thường, các cháu sẽ cầu cứu “thím” là vợ, vì đây vốn là sở trường của em. Nhưng các cháu nhất định không, vì “mai mốt mất công thím nói tụi con tiến bộ là nhờ một tay thím”. Hay hôm sinh nhật của bé Mộc - con của chị Tư, chị và cô con gái lớn cứ mày mò đọc sách rồi tra Google học cách làm bánh kem và món vịt nấu cam, trong khi trước đây luôn có “gia sư” vợ hướng dẫn. Anh gợi ý để em giúp thì chị Tư thoái thác: “Thôi, thấy mợ nó bận rộn, chị tự làm cho quen”, và nói chuyện một hồi anh mới biết, hóa ra mọi người đều sợ em kể công, nhắc nhở người khác phải mang ơn mình. Trong khi những người được vợ hỗ trợ, giúp đỡ chưa bao giờ quên ơn vợ. Tuy nhiên, mọi người thích để họ bày tỏ hơn là cách lên mặt, vỗ ngực xưng tên kể công của vợ.
Em đang bị mất điểm trầm trọng, nói thật, anh không buồn vì điều này, mà chỉ thấy xót vì em đã đánh mất lòng tin, sự thương yêu của mọi người.
GiadinhToday - PNO