Hiển thị các bài đăng có nhãn goc-cua-vo. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn goc-cua-vo. Hiển thị tất cả bài đăng

Chồng không làm việc nhà vì sợ... hèn

Mẹ chồng tôi làm vợ 30 năm mà chưa bắt chồng cầm một cái chổi quét nhà.
Tôi lấy chồng được 5 năm, hai vợ chồng tôi đều làm viên chức nhà nước. Chúng tôi không ở cùng bố mẹ mà ở nhà riêng. Chồng tôi vốn sinh ra trong một gia đình có điều kiện, lại được bố mẹ nuông chiều từ bé, nên anh chẳng bao giờ phải làm việc nhà.
Chồng không làm việc nhà vì sợ... hèn 1
Chồng nhất quyết không làm việc nhà giúp vợ vì sợ bị đánh giá là hèn
Thói quen của chồng tôi là sáng ngủ dậy đi tập thể dục tầm 30 phút, sau đó trở về nhà tắm, và đi làm. Chiều đi làm về anh thường tụ tập cà phê, chém gió cùng bạn bè sau đó về nhà ăn tối với vợ. Hồi mới cưới, thấy công việc nhà cũng không quá vất vả, nên tôi cũng không cảm thấy cần anh giúp đỡ, vẫn để cho anh duy trì thói quen tập thể dục và tụ tập bạn bè.
Nhưng từ khi có thêm đứa con, thêm công thêm việc. Bà nội thì bận công việc nên tuyên bố không trông cháu, tôi phải nhờ bà ngoại ở quê lên trông, nhưng khi cháu được 2 tuổi thì bà về quê, tôi phải đưa cháu đi gửi trẻ đã gần một năm nay.
Vì không thuê ô sin sợ phức tạp, hơn nữa tìm được người biết việc, thật thà không dễ, nên buổi sáng tôi tất bật dậy cho con ăn sáng và đưa con đến trường rồi mới đến cơ quan. Trong khi đó, chồng tôi thì vẫn đều đặn đi tập thể dục về nhà rồi tắm táp và đi ăn sáng, đến cơ quan.
Buổi chiều trong lúc vợ tất tả về đón con, tắm giặt, cơm nước, và cho con ăn, thì chồng tôi lại vẫn la cà quán xá chém gió với bạn bè, đồng nghiệp, đợi đến giờ cơm thì về ăn. Ăn xong thì cũng chả làm gì ngoài xem phim và lướt web.
Vì thế tôi đề nghị với chồng bỏ thói quen tập thể dục buổi sáng và cà phê với bạn bè vào buổi chiều để phụ giúp vợ làm việc nhà, để có thời gian chăm con. Nhưng chồng tôi không chịu. Anh ấy bảo, bao nhiêu năm nay mẹ anh ấy không bắt anh ấy phải động chân động tay đén việc nhà, thì tôi cũng không có quyền gì mà bắt anh ấy làm việc nhà được.
Hơn nữa, việc chợ búa, nấu cơm, rửa bát, chăm con, dọn dẹp nhà cửa là việc của đàn bà thì tôi phải có trách nhiệm, nếu khôn làm được thì thuê người về mà làm, chứ đừng bao giờ đòi hỏi chồng phải làm những công việc như thế.
Anh còn cho rằng, làm những công việc như vậy anh cảm thấy xấu hổ với bạn bè, và cảm thấy mình trở nên hèn kém hơn trong mắt mọi người, nên anh nhất quyết không chịu làm.
Tôi đem chuyện này chia sẻ với mẹ anh, mong một sự trợ giúp từ phía bà, nhưng mẹ chồng tôi kịch liệt phản đối. Bà bảo, bà làm vợ bố chồng tôi đã 30 năm rồi mà chưa bao giờ bà bắt chồng phải cầm cái chổi quét nhà chứ đừng nói là rửa bát, đi chợ, nấu cơm. Vì thế, tôi cũng đừng bao giờ có ý định bắt chồng phải làm những việc đó.
Mẹ chồng tôi còn khẳng định, rửa bát, quét nhà, nấu cơm, chăm con là công việc của phụ nữ. Bà còn ám chỉ tôi, một người phụ nữ lúc nào cũng nói yêu chồng mà để chồng làm những việc như thế thì liệu có yêu chồng hay không?. Rồi bà bảo con trai, nếu tôi bắt anh làm việc nhà thì cứ nói với bà một tiếng, bà sẽ “chấn chỉnh”.
Bây giờ thì tôi không biết làm như thế nào để chồng và mẹ chồng hiểu rằng, đàn ông làm việc nhà không hèn.

GiadinhToday - Đất Việt

Tôi xinh đẹp mà chồng vẫn "hững hờ"

Anh vốn là người khỏe mạnh, sinh lý tốt những gần đây, nằm bên tôi mà anh đờ ra như khúc gỗ.


Lại sắp một năm nữa trôi qua. Nhìn lại cả quãng thời gian dài, tôi mới biết được rằng chưa bao giờ cuộc sống của tôi có nhiều biến động và buồn như năm nay. Tôi không biết phải dùng từ ngữ nào khi tả về cuộc sống của mình hiện tại. Tôi vẫn làm việc, vẫn chăm lo gia đình nhưng trong tôi lúc nào cũng có một mối lo lắng và một nỗi buồn khủng khiếp.
Chồng tôi giờ đây đã là một con người khác hoàn toàn. Anh bất cần đời và thực sự không còn tình cảm gì với tôi, với gia đình. Tôi không biết chính xác lý do từ đâu nhưng tôi cũng đoán một là do anh cờ bạc, nợ nần nhiều quá, mặc dù tôi đã trả rất nhiều nhưng vẫn chưa hết. Hai là công việc của anh khó khăn mà lại không có tiền để anh ăn chơi như xưa. Ba là anh đã có người phụ nữ khác... Nói chung khi một con người thay đổi theo chiều hướng xấu thì phải có lý do, không ai tự dưng lại như vậy cả.
Tôi thất vọng vì chồng nhiều lắm. Nói thực bây giờ đối với tôi, anh đừng lấy tiền của nhà đi là may rồi chứ tôi chẳng trông ngóng gì ở anh. Anh không có tiền, anh say xỉn suốt ngày, về nhà là anh lăn ra ngủ và nếu không được như ý thì anh cáu giận. Đầu tiên tôi còn nghĩ, còn muốn lấy lại cảm xúc vợ chồng, còn muốn rủ anh đi đổi gió nhưng bây giờ thực sự tôi đã chán, cứ để chuyện gì đến sẽ đến mà thôi. Anh không thay đổi theo chiều hướng tích cực mà ngày càng xấu hơn. Con người anh vốn dĩ cũng không bản lĩnh rồi. Nếu ham muốn cái gì là không thể dứt ra được, tôi cũng chẳng mong gì anh tốt lên được. Con người anh từ trước đến giờ vẫn vậy, chẳng qua bây giờ anh mới bộc lộ hết mà thôi.
Tôi đã nhìn thấy tương lai đen tối của mình, tôi muốn bỏ chồng nhưng không đủ quyết tâm và lòng can đảm để làm việc đó. Còn anh cũng chẳng thích cái gia đình này nữa rồi. Nói chung, tôi thất vọng rất nhiều và cho dù có thế nào thì sự việc cũng không bao giờ tốt hơn được. Chồng tôi bây giờ không thuộc về tôi nữa. Còn anh thuộc về ai, có lẽ chỉ có anh biết mà thôi. Không biết anh có hiểu được tâm trạng một người vợ như tôi hay không? Tôi căm giận anh... Nếu cuộc sống này tồi tệ với tôi như vậy thì có lẽ tôi chẳng còn ý nghĩa gì nữa để mà cố gắng.
Nhìn các con mà tôi thấy xót xa, chúng sẽ ra sao nếu bố mẹ chúng mỗi người mỗi ngả? Tôi không muốn các con tôi thiệt thòi khi đã sinh ra trên cõi đời này. Nhưng tôi cũng không muốn mãi sống với một người đàn ông như thế. Tôi đã quá chán nản rồi. Ngày nào anh cũng về muộn và say xỉn, còn nếu không thì không về nhưng chẳng biết đi đâu. Tại sao tôi lại chán cuộc sống vợ chồng này đến vậy cơ chứ, anh đã lấy tôi và làm cuộc sống của tôi đen tối. Tôi hận anh...
Giờ đây, tôi rất cần một lời khuyên chân thành từ mọi người. Tôi muốn mọi người nói cho tôi biết tôi phải làm gì để cứu vớt cuộc hôn nhân này. Tôi và anh, hai người yêu nhau từ hồi còn là học sinh phổ thông, sau đó học xong đại học một năm sau mới cưới. Chúng tôi đã yêu nhau 8 năm, đủ để cho tình yêu chín muồi, không phải là nông nổi.
Nhưng ngay từ khi yêu nhau, anh đã là người ham mê cờ bạc, khiến cả gia đình anh nghĩ rằng tôi là thủ phạm của việc đó. Ngày đó, tôi bị gia đình anh coi thường nhiều lắm vì nghĩ tôi chơi bời chứ họ không tin là anh cờ bạc. Lấy nhau được mấy năm, anh lại dính vào con đường tệ nạn, tôi đã phải vay mượn trả nợ cho anh, mong rằng anh nhận ra sai lầm của mình mà sửa chữa. Nhưng hình như cờ bạc đã ăn vào máu rồi nên khó mà dứt ra được. Chồng tôi lại một lần nữa đi vào vết xe đổ của chính mình mà lần này thì là số tiền rất lớn. Tôi đưa cho anh toàn bộ số tiền hai vợ chồng mười năm tích cóp, cộng với tôi cắm sổ đỏ vay ngân hàng nhưng hình như tôi đã nhầm. Số tiền đó không phải là toàn bộ, anh vẫn còn nợ nữa... và anh lại chơi cờ bạc cá độ bóng đá.
Tôi buồn vì mất tiền thì ít mà vì mất lòng tin vào chồng thì nhiều. Tại sao anh lại không thể nào thay đổi? Ngày chúng tôi lấy nhau nghèo lắm. Tôi về nhà chồng mà không có tiền, thu gom được tiền cưới bao nhiêu lại trả nợ tiền cờ bạc hồi còn sinh viên cho anh. Bố mẹ tôi khuyên không nên lấy người đàn ông như vậy rồi tôi sẽ khổ nhưng lúc đó vì quá yêu anh, tôi đã nói với bố mẹ tôi dù lấy xong tôi có đi ăn mày tôi cũng chấp nhận. Vậy mà đến bây giờ, chúng tôi cưới nhau đã 10 năm mà anh chẳng thay đổi, ngày càng tồi tệ hơn.
Bây giờ, tối đến anh chẳng về nhà. Lúc nào hỏi anh cũng bảo anh đi công việc rồi bận việc này, việc khác. Có rất nhiều lần anh nói dối tôi mà tôi không biết mục đích của anh là gì? Thêm vào đó, tình cảm vợ chồng sứt mẻ, anh về nhà không còn ham muốn như trước, thậm chí về nhà là anh lăn ra ngủ, về sớm ngủ sớm, chẳng quan tâm gì đến cảm giác của tôi. Tôi có chồng mà như không. Anh cũng chẳng bao giờ quan tâm đến các con anh. Nhiều hôm, vợ chồng ân ái mà anh bỏ giữa chừng khiến tôi nghĩ ngợi nhiều lắm. Anh là người khoẻ mạnh, chỉ tháng trước sinh lý của anh rất tốt. Nếu tôi không đáp ứng được, anh còn mộng tinh nhưng bây giờ nằm bên tôi mà anh như khúc gỗ.
Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì nữa. Tôi nghi ngờ anh bồ bịch ở ngoài nhưng đương nhiên là anh chẳng phủ nhận cũng chẳng công nhận. Tôi là người phụ nữ đoan chính, không lăng nhăng. Tôi cũng xinh đẹp, quý phái, cũng giỏi giang, thu nhập thậm chí cao hơn anh. Cho dù chồng tôi đối xử như vậy nhưng chưa bao giờ tôi dám phản bội lại chồng. Nhưng tại sao anh không hiểu điều đó? Tại sao anh không trân trọng tôi? Tại sao? Hơn lúc nào hết, tôi mong nhận được lời khuyên từ các bạn.

GiadinhToday - Ngôi sao

"Cắm sừng" chồng là chuyện...tất nhiên

“Ngoại tình suốt 5 năm, tôi dần coi đó là chuyện… tất nhiên”. Đó là tâm sự của người phụ nữ “cắm sừng” chồng trong một thời gian dài.
Sau một thời gian khá dài, gần 5 năm, chị mới bị phát hiện là đã “cắm sừng” chồng. Chị có thấy dằn vặt về tội lỗi của mình?
Đây là một chuyện tế nhị, bản thân tôi cũng từng cảm thấy băn khoăn rất nhiều. Nói như cô thì ban đầu tôi cũng nghĩ đó là tội lỗi của mình. Nhưng cô biết đấy, một mối quan hệ không chính thức suốt gần 5 năm thì con người ta cũng quen dần với cảm giác, hiện tượng và coi đó như chuyện… tất nhiên.
'Cắm sừng' chồng là chuyện...tất nhiên 1
Chị to gan quá! Đây là chuyện lớn đấy nhé!
Nếu tôi là một người phụ nữ chính chuyên, chỉ biết thờ chồng, nuôi con, tôi sẽ nhìn một người phụ nữ ngoại tình suốt 5 năm thật kinh tởm. Tôi sẽ như phần lớn những người phụ nữ khác sẽ phỉ nhổ vào mặt cô ta.
Tôi không thanh minh cho hành động và việc làm của mình, vì khi những luật lệ của đạo đức đã đưa ra để kết tội một người phụ nữ thì cô ta càng nói càng bị mọi người khinh bỉ.
Cứ cho rằng tôi đại diện cho dư luận và tôi chờ đợi sự dẫn giải của chị thay vì lên tiếng đả kích chị. Vậy chị sẽ nói gì?
Tôi chỉ xin dẫn giải bằng một ví dụ như sau:
Ngày ngày cô phải đi làm. Để đến được chỗ làm, cô có hai con đường cùng đến đích được. Một đường thẳng, dễ đi, không có nhiều cản trở và một con đường vòng mà cô không hề biết nó thế nào. Cô được chỉ định đi con đường thẳng và khuyến cáo không đi con đường vòng. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, cô đi con đường thẳng đến độ nhắm mắt vào cũng biết là phải đi như thế nào.
Rồi nhân một ngày rất dở hơi, cô đi làm sớm, rẽ vào con đường vòng. Ở đó, cô bắt gặp những gánh hàng rong mà cô có thể xà xuống ăn uống thỏa mái. Ở đó cô thấy một cái hồ đẹp, ở đó có những ngôi nhà thú vị… Cô bỗng thấy muốn khám phá con đường vòng.
Tất nhiên, có thể con đường vòng không tốt hơn con đường thẳng, nhưng nó là thứ để cô khám phá. Và khi cô đã biết một con đường khác mà mình thấy thú vị, cô sẽ không còn đi độc một con đường thẳng nữa. Cô sẽ không bỏ được cả hai con đường…

Chị hình tượng hóa quá...
Tôi thấy nó khá giống với chuyện ngoại tình của mình. Một người đàn ông khác chưa chắc đã hơn chồng mình, nhưng anh ta mang đến những điều khác với một con đường thẳng quen thuộc.
Đàn ông hay phó thác cuộc sống hôn nhân cho phụ nữ và luôn kêu ca là phụ nữ sau hôn nhân nhàm chán. Nhưng họ cũng nhàm chán không kém. Chỉ có điều tôi không được phép kêu ca về chồng mình như vậy.
Chồng tôi bỏ mặc tôi trong suy nghĩ. Bỏ mặc tôi với những đứa con. Anh ta không chia sẻ với tôi mọi việc, coi tôi như ôsin mặc định của anh ta. Tất nhiên, anh ta luôn là chồng của tôi, là bố của con tôi. Anh ta cũng có những trách nhiệm nhất định. Nhưng như người ta nói, cuộc sống đâu chỉ có cơm ăn, áo mặc mà còn có cả tình yêu. Tôi cần tình yêu, trong khi chồng không để ý chuyện đó.
Một người đàn ông không phát hiện ra vợ ngoại tình trong suốt 5 năm, cô nghĩ xem, anh ta quan tâm đến vợ kiểu gì? Anh ta có phải người vô tâm không?
Ý chị muốn nói chị không có lỗi trong việc chị ngoại tình?
Tôi không nói tôi vô tội. Nhưng ranh giới giữa việc mình có lỗi và mình trong sạch rất mong manh.
Có thể tôi là người kém bản lĩnh và không biết cách đấu tranh trong những lúc yếu lòng, nhưng tôi là con người. Và việc một người phụ nữ đi ngoại tình cũng nên xét đến những yếu tố ngoại cảnh, những yếu tố tâm sinh lí trước khi kết tội cô ta.
Chị nói cụ thể được không?
Tôi vẫn phải thận trọng trong mọi lời nói của mình, nhưng theo cách hiểu vấn đề của tôi là như thế này: Người đàn ông đi ngoại tình sẽ được tha thứ ngay lập tức. Cùng lắm cô vợ anh ta sẽ khóc lóc một thời gian rồi đâu lại vào đó cho êm cửa êm nhà. Nắng sẽ lên và cuộc sống lại luôn hạnh phúc.
Nhưng một người phụ nữ ngoại tình, khi bị phát hiện, cô ta sẽ bị lấy hẳn một hệ thống đạo đức ra giày xéo lòng tự trọng và nhân phẩm của cô ta. Rồi cả hệ thống những người quen biết và không quen biết sẽ cùng “xử hội đồng” cô ta.
Tôi không bao biện cho những người phụ nữ ngoại tình. Nhưng có những câu chuyện ngoại tình cần thông cảm. Bản thân tôi trước khi bị phát hiện cảm thấy rất lo lắng. Nhưng khi đã bị phát hiện và đã bị “xử” tội xong thì tôi cảm thấy mọi chuyện bình thường. Đó cũng chỉ là một cách bảo vệ bản thân. Tôi không thể vì chuyện này mà nhảy lầu tự tử được.
Chị có nghĩ điều này ảnh hưởng đến tâm lý con cái chị?
Có lẽ tôi không phải người mẹ vĩ đại để toàn năng trước mặt con cái. Chuyện này trong nhận thức của các cháu cũng khá kinh khủng. Nhưng trong suốt quá trình sống với các cháu, tôi đã là một người mẹ tốt. Ít nhiều bố và những người xung quanh sẽ tác động đến các cháu. Nhưng tôi nghĩ rồi các cháu sẽ có cái nhìn công bằng và thông cảm với mẹ.
Hiện tại, tôi biết mọi người sẽ rất hả hê khi con cái tôi mất lòng tin vào tôi và coi thường tôi. Đó là điều mọi người đang cố gắng hướng tới.
Nhưng tôi mong dư luận hãy nhìn nhận tôi như một người mẹ. Người mẹ nào cũng rất cần con. Các cháu cũng cần tôi. Việc tôi làngười phụ nữ ngoại tình không đồng nhất với việc tôi là người mẹ tồi. Sẽ có ngày tôi giải thích với các cháu về những việc tôi làm một cách khách quan và sòng phẳng.
Tôi cũng không biết phải nói thế nào. Nhưng ở góc độ một người phụ nữ, tôi muốn nói lời thông cảm với chị. Rất mong chị sắp xếp tốt cuộc sống của mình!
GiadinhToday - TTVN

Vợ lên chức

Vợ vừa nhận được quyết định lên chức giám đốc, nhiều bạn bè đồng nghiệp chúc mừng. Lâng lâng sung sướng, về nhà, vợ liền khoe với chồng.

Chồng cũng vui nhưng sau đó buông một câu xanh rờn: “Em làm sếp ở đâu thì làm, về nhà này vẫn phải làm tròn bổn phận làm vợ, làm mẹ. Bao nhiêu cảnh gia đình đổ vỡ chỉ vì vợ mê công việc, bỏ bê gia đình, khiến chồng thì có vợ bé, con thì hư hỏng… Em phải lấy đó làm gương”. Hào hứng của vợ chợt tắt ngúm.
Vợ lên chức 1
Tuy tự ái nhưng ngẫm nghĩ thấy chồng nói cũng đúng. Không muốn gia đình đi vào vết xe đổ của người khác, vợ phải cố gắng để nếp sống gia đình không bị xáo trộn. Ngày nào vợ cũng thu xếp công việc để về ăn cơm với chồng con, dạy cu Bin học bài, sắp đặt việc nhà cho người làm, lên thực đơn cho ngày hôm sau… Bữa nào tiếp khách, mới uống xong một ly là vợ đã giao lại cho sếp phó rồi vội vã ra về. Công việc nhiều, lại công tác họp hành liên miên khiến vợ không khỏi cắt xén việc nhà. Nhiều bữa vợ rất mệt, về nhà chỉ muốn nằm vật ra nhưng vẫn phải gắng gượng chuyện trò với hai cha con, cố nhướng mắt xem hết bộ phim cùng chồng. Chồng chẳng thông cảm, còn cằn nhằn: “Em coi nhà này như quán trọ, thỉnh thoảng đảo về cho có lệ thôi sao. Thân ngồi ở đây mà hồn gửi chỗ khác thì về làm gì?”. Vợ tủi muốn khóc. Những việc có thể cắt giảm, vợ đã cắt hết rồi, nhưng vẫn không thể làm tròn việc công lẫn việc tư.
Từ ngày vợ lên chức, chồng trở nên thay đổi hẳn, lúc nào cũng cộc cằn, gia trưởng. Trước đây, những việc lớn việc nhỏ trong nhà vợ chồng đều bàn bạc với nhau, giờ thì chồng thản nhiên quyết định một mình. Chồng còn hùng hồn tuyên bố: “Anh đâu phải là nhân viên của em mà phải nghe lời em”.
Chồng sinh tật hay nhậu nhẹt, vợ khuyên can thì chồng bảo: “Em đi tiếp khách thì được, sao anh lại không?”. Tiền lương của chồng trước giờ vẫn đưa vợ, giờ thì chồng bảo: “Lương của em nhiều lắm mà, vậy thì phải gánh hết chi tiêu trong nhà, tiền của anh để làm việc riêng”. Dù không biết việc riêng của chồng là việc gì, nhưng vợ không khỏi chạnh lòng khi phải ôm hết một mình. Hôm cùng chồng đi đám cưới, gặp lại bạn cũ, biết vợ giờ làm giám đốc, bạn trầm trồ: “Bà giỏi thiệt nha, còn ông lên chức gì rồi, chắc tổng giám đốc hả?”. Chồng ngượng ngùng quay đi, vẻ mặt sượng trân, khiến vợ bối rối như kẻ có lỗi. Từ đó, chồng càng tránh ra ngoài cùng vợ. Mỗi lần vợ đi công tác, mệt nhất là lúc trở về nhà, y như rằng chồng ghen bóng ghen gió, tra vấn vợ đi đâu, đi với ai… Cuộc sống vợ chồng càng lúc càng nặng nề.
Trò chuyện với chị bạn cũng là giám đốc, mới ly hôn năm ngoái, chị bảo: “Người ta nói sau lưng người đàn ông thành đạt có bóng dáng của người vợ. Phụ nữ mình cũng vậy, không thể thành đạt nếu không có chồng ở phía sau ủng hộ, động viên. Đàn ông còn cần tới phụ nữ hỗ trợ, trong khi đàn bà tụi mình ngoài công việc còn có nhà cửa, chồng con, bếp núc… Chồng không thông cảm, gánh đỡ giùm vợ lại còn trách móc. Chị ly hôn cũng vì thế”. Nghe chị nói mà vợ thấy lo, vì trước mắt vợ bỗng hiện ra hai con đường: từ chức hoặc ly hôn. Chọn con đường nào cũng là thất bại thảm hại.
GiadinhToday - PNO

Làm thế nào để yêu chồng khi mình đã có bồ?

Nói thật là sau khi tuyên bố chia tay với chồng, tôi đã hối hận. Giá mà tôi có thể quay ngược thời gian 5 tháng trước.

Hỏi:

Tôi lấy chồng từ năm 17 tuổi, cuộc hôn nhân của tôi đã kéo dài được 30 năm. Cuộc sống vợ chồng đã trải qua nhiều thăng trầm nhưng chúng tôi đều vượt qua. Thế nhưng, khoảng 5 năm trở lại đây, tôi cảm thấy mình không còn tình cảm với chồng nữa và thậm chí còn có cảm giác chưa từng yêu anh ấy.
Khoảng 5 tháng trước, mối tình đầu của tôi bỗng xuất hiện, tôi đã không kìm nén được cảm xúc của mình và chúng tôi bí mật hẹn hò nhau từ đó. Đây là điều mà tôi đã thề sống thề chết với bản thân mình rằng sẽ không bao giờ làm thế với chồng.
Chúng tôi quấn lấy nhau tới mức “nghiện nhau”. Anh ấy cũng đã lập gia đình nhưng đang rất hối hận về cuộc hôn nhân của mình. Anh đã có 2 con, một đứa 13 tuổi, đứa còn lại 16 tuổi. Trách nhiệm của người làm cha khiến anh chưa thể ly dị ngay được.
Anh ấy nói với tôi rằng anh cần 1-2 năm mới có thể giải quyết vấn đề. Anh rất yêu những đứa con của mình, lúc nào cũng quấn lấy chúng. Đây cũng chính là điểm khiến tôi yêu anh rất nhiều nhưng quả thật, cuộc sống của tôi bị xáo trộn khủng khiếp.
Suy nghĩ phải chờ đợi anh đang khiến tôi chết dần chết mòn, nỗi lo sợ bỏ chồng và sống độc lập khiến tôi sợ hãi. Tôi sợ tới mức muốn quăng hết tất cả tình cảm dành cho anh ấy nhưng tất nhiên là tôi không làm được. Chỉ cần nghĩ tới chuyện chia tay anh thôi là tôi đã hoảng sợ lắm rồi.
Người tình của tôi không sống gần nơi tôi ở nhưng anh ấy bảo tôi chuyển đến gần nhà của anh ấy cho tới khi chúng tôi có thể kết hôn. Tôi hơi băn khoăn vì điều này.
Khi tôi thông báo với chồng rằng tôi muốn chia tay, anh đã bị sốc nặng. Nói thật là sau khi tuyên bố chia tay với chồng, tôi đã hối hận, tôi không tin nổi là mình lại đặt trái tim vào một vị trí như vậy. Giá mà tôi có thể quay ngược thời gian 5 tháng trước.
Làm thế nào để tôi yêu chồng tôi như xưa và không yêu người đàn ông này nữa? Tôi đã tìm tới một số nơi tư vấn nhưng không nơi nào cho tôi được câu trả lời.
Làm thế nào để yêu chồng khi mình đã có bồ? 1
Đáp:
Bạn thân mến, tôi rất tiếc khi nghe về những sự băn khoăn, day dứt của bạn trong suốt thời gian qua.
Bạn đưa ra câu hỏi là “Làm thế nào để tôi yêu chồng tôi như xưa và không yêu người đàn ông này nữa?”. Theo tôi, câu trả lời là “Không có cách nào cả!”.
Bạn không thể ép bản thân mình yêu một người và có vẻ như cuộc hôn nhân của bạn gần như đã chấm dứt. Tuy nhiên, tôi khuyên bạn không nên làm điều gì đột ngột vào lúc này. Bạn sẽ không được gì, thậm chí còn hại cho mình nếu quá nóng vội.
Ngoài ra, bạn không nên chuyển ra khỏi nhà vào lúc này. Cố gắng hạn chế sự xáo trộn trong gia đình, nhất là khi con cái của bạn vẫn có mặt trong nhà (Bạn vẫn chưa mô tả cho tôi biết con cái của bạn đã trưởng thành hay chưa).
Nếu bạn lựa chọn đi theo tiếng gọi của mối tình đầu, tôi cảm thấy bạn cần phải củng cố thêm sự tự  tin của bản thân mới có thể sống một mình và làm mọi việc độc lập mà không có bất cứ lo ngại nào.
Tuy nhiên, bạn nói mình lấy chồng từ năm 17 tuổi và cảm thấy không còn yêu chồng nữa. Tôi có cảm giác bạn cho rằng cách duy nhất để thoát khỏi cuộc hôn nhân này là cặp với một người khác.
Theo tôi, bạn không nên ly dị với chồng chỉ vì có tình cảm với một người khác. Lý do chính đáng nhất để kết thúc một mối quan hệ là khi hai bên chẳng còn gì để cho nhau, hy sinh vì nhau nữa.
Còn về chuyện bạn thắc mắc, tư vấn nhiều nơi nhưng không nơi nào đưa ra được câu trả lời cho câu hỏi của bạn. Điều này rất dễ hiểu, tư vấn là giúp khai thông suy nghĩ của bạn, để bạn có thể đưa ra những quyết định đúng đắn cho bản thân, thay vì mang tới đáp án thay bạn.
Tôi nghĩ điều quan trọng nhất bây giờ là tìm cách tăng cường sự tự tin trong bạn. Nhớ đừng làm gì vào lúc này. Khoảng 6 tháng sau, mọi chuyện sẽ trở nên rõ ràng hơn.

Chúc bạn chọn lựa được chính xác con đường tình cảm của mình!
Tiến sĩ David Delvin, chuyên gia tư vấn các vấn đề tình cảm và Christine Webber, chuyên gia tư vấn tình dục tại Netdoctor.co.uk.

GiadinhToday - Kiến thức