Buồn vì vợ hay kể công

Nhiệt tình, tốt bụng, hết lòng với người khác… đó là “gien trội” của vợ mà chồng rất tự hào.

Em là niềm tự hào của gia đình chồng, khi ba mẹ thường được hàng xóm khen: “Ông bà thật có phúc, có cô con dâu giỏi giang, linh lợi, gặp chuyện gì cũng nhanh tay, nhanh chân giúp đỡ người khác, chẳng đợi nhờ vả”.



Em là “bộ mặt” của anh, làm anh “sang” hơn (người ta thường nói sang vì vợ mà) khi từ các cháu của anh đến bà con lối xóm đều xem em là sự lựa chọn số 1, khi nhờ tư vấn chuyện học hành, nấu tiệc gia đình, đưa người thân đi bệnh viện, đi giao dịch công chứng giấy tờ… Em đương nhiên là sự hãnh diện của hai con vì bạn bè các con hay bảo: “Hôm qua mẹ bạn Bông, bạn Mí mới cho nhà mình món bánh kem bác í mới thử nghiệm; bác í giúp đưa mẹ mình đi sinh em bé…”. Nói chung, giữa thành phố mà mọi người xã giao là chính, thì vợ được xem là “quý hiếm” khi có lối sống chan hòa, thân thiện.
Nhưng có lẽ từ những lời khen có cánh này mà sự vô tư, hồn nhiên khi giúp đỡ người khác của vợ dần ít đi. Thay vào đó, vợ nghĩ mình là người quan trọng và hay kể công. Như cô Sáu vừa khoe con trai chỉ học trung cấp, mới ra trường đi làm mà lương gần chục triệu một tháng, thì vợ đã “nhảy vào miệng” cô: “Không nhờ con tư vấn chọn ngành in thì dễ gì thằng Hiệp có được việc làm tốt vậy”. Hay mọi người tụ họp nói về sự thoát hiểm trong gang tấc của chị Tư hàng xóm khi được đưa đi cấp cứu kịp thời, thì vợ xen ngang: “May mà lúc đó em phát hiện kịp, nếu không…” - trong khi có rất nhiều người chung sức giúp đỡ chị Tư, vợ à.
Và điều tất yếu, vai trò số 1 của vợ ít nhiều đã bị lung lay. Hôm qua, hai đứa con của anh Hai tranh cãi quyết liệt về một bài luận tiếng Anh và thông thường, các cháu sẽ cầu cứu “thím” là vợ, vì đây vốn là sở trường của em. Nhưng các cháu nhất định không, vì “mai mốt mất công thím nói tụi con tiến bộ là nhờ một tay thím”. Hay hôm sinh nhật của bé Mộc - con của chị Tư, chị và cô con gái lớn cứ mày mò đọc sách rồi tra Google học cách làm bánh kem và món vịt nấu cam, trong khi trước đây luôn có “gia sư” vợ hướng dẫn. Anh gợi ý để em giúp thì chị Tư thoái thác: “Thôi, thấy mợ nó bận rộn, chị tự làm cho quen”, và nói chuyện một hồi anh mới biết, hóa ra mọi người đều sợ em kể công, nhắc nhở người khác phải mang ơn mình. Trong khi những người được vợ hỗ trợ, giúp đỡ chưa bao giờ quên ơn vợ. Tuy nhiên, mọi người thích để họ bày tỏ hơn là cách lên mặt, vỗ ngực xưng tên kể công của vợ.
Em đang bị mất điểm trầm trọng, nói thật, anh không buồn vì điều này, mà chỉ thấy xót vì em đã đánh mất lòng tin, sự thương yêu của mọi người.
GiadinhToday - PNO

Điều đơn giản mà nhiều ý nghĩa trong cuộc sống vợ chồng

Dù bận tới đâu, vợ cũng cố gắng dành thời gian chăm lo cho chồng những bữa cơm gia đình ấm cúng. Có khi công việc trên công ty bận, vợ gọi điện về cho chồng, xin chồng ăn cơm muộn vài phút.

Sáng sớm dậy, chuẩn bị đánh răng rửa mặt đã thấy vợ hì hụi đồ ăn sáng dưới nhà. Xong công việc vệ sinh cá nhân, mọi thứ đã tươm tất. Thong dong bước xuống bàn ăn thì vợ lấy vội túi xách rồi gọi với lại: “Anh ăn sáng rồi đi làm cho sớm. Em phải đi trước cho kịp giờ.” Bao lâu nay, kể từ khi làm vợ chồng, ngày nào vợ cũng thế. Nói bao nhiêu lần ở nhà cùng ăn sáng với chồng cho kịp nhưng vợ chỉ sợ muộn. Vì vợ là con người nghiêm chỉnh trong công việc, rất nguyên tắc về giờ giấc và vì vợ đã làm giám đốc nhân sự.
Người ta nói, tôi tốt số lấy được cô vợ vừa giỏi vừa đảm. Đúng thật, bao lâu nay mọi việc trong nhà đều do vợ quản. Vợ nói, thuê người giúp việc thì được nhưng nhà có hai vợ chồng, vợ không muốn tôi phải ăn cơm của người khác nấu. Làm vợ, chỉ có niềm hạnh phúc là được nấu cơm cho chồng những lúc chồng mệt mỏi, đi làm về. Chưa có con cái, việc ấy còn không làm được, còn thuê người giúp việc thì làm vợ làm chi. Thế nên, dù bận tới đâu, vợ cũng cố gắng dành thời gian chăm lo cho chồng những bữa cơm gia đình ấm cúng. Có khi công việc trên công ty bận, vợ gọi điện về cho chồng, xin chồng ăn cơm muộn vài phút. Nguyên tắc của vợ là vậy. Dù có bận cũng không muốn chồng phải ăn cơm bụi bên ngoài.
Vợ có chức có quyền, thi thoảng thường xuyên ra ngoài gặp gỡ đối tác. Thế nhưng, tất cả những công việc ấy, vợ bố trí làm trong giờ hành chính, không lấn sân sang giờ giấc sinh hoạt gia đình. Thế nên, tôi cảm thấy vừa thương vừa ngưỡng mộ vợ.
Điều đơn giản mà nhiều ý nghĩa trong cuộc sống vợ chồng - Gia Đình - Tình Yêu - Câu chuyện gia đình - Chuyện vợ chồng - Tâm sự gia đình
Hạnh phúc của vợ là được nấu cơm và chăm sóc chồng những lúc chồng mệt mỏi.
Tôi chưa giúp được nhiều cho vợ. Dù chức quyền không cao bằng vợ nhưng lương lậu của tôi khá ổn, không phải ngửa tay xin tiền vợ. Vợ biết, nên lúc nào cũng tôn trọng tôi, tôn trọng mọi sở thích của chồng, không bao giờ cấm đoán chồng bất cứ thứ gì. Cái vợ cần là những phút giây bình yên, cùng chồng bên mâm cơm ấm cúng chỉ có hai người, thế là đủ.
Mấy sáng nay, thấy vợ thức khuya làm việc rồi sáng sớm lại dậy nấu đồ ăn sáng cho tôi, rồi cuống cuồng xách túi đi làm, tôi thấy nghẹn lên cổ vì thương vợ. Có hôm quá vội, vợ dắt xe bị chân chống đè lên chân và bị bật móng, chảy rất nhiều máu. Tôi cuống cuồng lấy khăn băng bó lại thì vợ nói: “Thôi không sao đâu anh, qua loa thôi em còn vội đi làm không muộn”. Lúc ấy, tôi bực mình mới quát vợ: “Em làm sao thế? Làm thì làm, muộn thì muộn, sao em cứ phải nguyên tắc như thế. Vả lại, em làm giám đốc nhân sự cơ mà, đến muộn tí có sao. Mà nếu muộn, lần sau đừng bày vẽ làm đồ ăn sáng nữa, anh ra ngoài ăn”.
Nói tới đó, bỗng vợ tôi rơm rớm nước mắt, rụt chân lại không cho chồng băng bó. Rồi vợ nghẹn ngào: “Em làm giám đốc nên càng phải gương mẫu thì nhân viên mới nói theo được. Còn chuyển chuẩn bị đồ ăn sáng cho chồng, đó là việc bất cứ người vợ nào cũng nên làm. Em không muốn anh phải lang thang ăn uống bên ngoài, không đảm bảo sức khỏe. Nếu vì điều đó mà khiến anh phiền lòng, lần sau em không làm nữa.” Nói rồi vợ lại đứng dậy vội dắt xe đi.
Thật tình tại thương vợ nên tôi mới nói vậy. Thấy vợ đau trong lòng tôi xót xa đến lạ. Hình như, tôi đã kịp nhận ra, trước giờ tôi chưa bao giờ giúp vợ những công việc trong nhà. Thậm chí ít quan tâm tới những sở thích mà vợ cũng cần như bao người phụ nữ khác. Tôi chạy tới, dắt xe cho vợ và bảo vợ đợi, tôi thay đồ rồi chở vợ đi làm. Ngồi cùng một xe, vợ ôm eo tôi, cảm giác thoải mái vô cùng. Tình yêu trào dâng mãnh liệt như ngày chúng tôi chưa cưới nhau. Cảm nhận hơi ấm của vợ áp vào vai tôi, tôi thấy lòng xốn xang. Bao lâu nay tôi đã quên mất người vợ hiền thục, giỏi giang và tốt bụng này. Tôi thấy có lỗi với vợ biết bao. Thật may là tôi còn kịp nhận ra điều đó.
Từ đó, mỗi sáng, tôi đều không ngủ nướng nữa, dậy dắt xe cho vợ, nếu tiện thì chở vợ đi làm. Có khi còn chuẩn bị đồ ăn sáng để hai vợ chồng cùng ăn. Những việc làm mà trước giờ tôi luôn cho là đơn giản thật sự lại có ý nghĩa lớn lao vô cùng. Những lúc như vậy, tôi càng cảm thấy thương và yêu vợ hơn.
GiadinhToday  ST

Tâm sự nàng dâu về mẹ chồng

Tết năm đó, chị đã chuẩn bị về quê đón Tết nhưng rồi cả chị và đứa con nhỏ bị bệnh. Vừa mệt, vừa tủi thân vì không có chồng ở nhà, chị bật khóc. Sáng mùng 2, mẹ đã đón xe lên thật sớm để lo cho mấy mẹ con chị. Nhìn thấy mẹ, chị mừng muốn khóc và cảm động lắm. Lúc này chị thật sự thấu hiểu tình thương yêu của mẹ.

Mỗi khi đọc báo hay nghe những chuyện xung đột giữa mẹ chồng – con dâu, chị lại tự nhủ mình đã may mắn biết bao khi được làm con dâu của mẹ. Chị về làm dâu của mẹ với một chút mặc cảm vì ngoại hình, vì công việc chưa ổn định, cộng với bản tính sống “nội tâm” nên thời gian đầu chị rất rụt rè, ít nói và không cởi mở với mọi người trong gia đình chồng dù trong lòng chị luôn dành cho ba mẹ chồng sự kính trọng.
Thế nhưng, thời gian qua đi cách đối xử của mẹ chồng đã làm chị thay đổi. Mẹ luôn dành sự quan tâm, lo lắng cho chị như mẹ ruột. Ngày chị sinh con đầu lòng, mẹ là người đưa chị đến bệnh viện.
Đêm đó, ở bệnh viện, chị đau lắm, nhưng mẹ luôn bên cạnh vỗ về, động viên và cùng chị đi bộ quanh sân để chị dễ sinh. Chị sinh mổ nên 2 ngày đầu chưa ngồi dậy nổi, mẹ ngồi bên cạnh giường, bón cho chị từng muỗng cháo, từng ly sữa… Cứ vài tuần ba mẹ lại khăn gói từ quê lên thăm cháu.
Biết chị bận con nhỏ nên lần nào lên thăm cháu mẹ đều chuẩn bị sẵn thức ăn mang theo và cả mấy giỏ trái cây vườn nhà. Món nào mẹ nấu chị cũng thấy rất ngon…
Mỗi lần lên thành phố khám bệnh (mỗi tháng mẹ phải tái khám 1 lần), mẹ đều tranh thủ mang theo nào là bưởi, dừa, trứng gà… mẹ đã để dành sẵn cho con cháu. Các con chị thấy bà nội lên thì vui mừng ra mặt và suốt ngày cứ quấn quýt bên nội.
Ngày chị mang thai đứa con thứ 2, mẹ rất mừng. Chị biết mẹ mong mỏi có đứa cháu trai, nhưng chưa bao giờ chị thấy mẹ tỏ vẻ thất vọng vì chị lại sinh con gái, mẹ vẫn thường nói “Trai hay gái gì cũng thương vì đều là con cháu của mình”. Nhờ vậy, chị phần nào bớt đi được mặc cảm và áp lực phải sinh “quý tử”.
Hạnh phúc khi được làm con dâu của mẹ - Gia Đình - Tình Yêu - Câu chuyện gia đình - Mẹ chồng nàng dâu - Tâm sự gia đình
Các con chị có bà nội lên thì vui lắm.
Mẹ có nghề làm tàu hũ “gia truyền” từ mấy chục năm. Với sạp bán ngoài chợ, ba mẹ đã nuôi 3 người con ăn học đến nơi đến chốn, đều là những kỹ sư. Chồng chị và các anh chị dù đã thành tài, sống nơi thành phố lớn nhưng mỗi lần về quê vẫn xắn tay áo vào phụ ba mẹ xay đậu, gói tàu hũ và vẫn háo hức được “nhón” một miếng tàu hũ mới “ra lò”, ngồi ngay tại bếp vừa thổi vừa hít hà “ngon quá!”.
Ngày chồng chị quyết định đi du học, chị vừa buồn, vừa lo vì chưa biết sẽ xoay xở thế nào với 2 đứa con, khi mà đứa nhỏ mới vừa tròn 1 tuổi. Chị lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Ngày tiễn anh đi, chị đã khóc thật nhiều. Lúc đó, chị thấy mẹ thật bình tĩnh, mẹ không khóc mà động viên chị. Quả thật lúc đó, chị đã nghĩ sao mẹ lại cứng rắn đến vậy!
Vài tháng sau, chị đưa 2 con về quê nội chơi. Vừa thấy 3 mẹ con chị, mắt mẹ đỏ hoe. Đó là lần đầu tiên kể từ ngày về làm dâu, chị thấy mẹ khóc. Lúc này chị mới hiểu mẹ đã phải nén lòng như thế nào khi tiễn đứa con trai út (là chồng chị) đi xa, mẹ không khóc là vì không muốn anh phải bận lòng.
Tết năm đó, chị đã chuẩn bị về quê đón Tết nhưng rồi cả chị và đứa con nhỏ bị bệnh. Vừa mệt, vừa tủi thân vì không có chồng ở nhà, chị bật khóc. Sáng mùng 2, mẹ đã đón xe lên thật sớm để lo cho mấy mẹ con chị. Nhìn thấy mẹ, chị mừng muốn khóc và cảm động lắm. Lúc này chị thật sự thấu hiểu tình thương yêu của mẹ.
Dạo gần đây, sức khỏe mẹ yếu hẳn, bệnh có phần nặng hơn. Tháng rồi vào bệnh viện gặp mẹ khi mẹ đi tái khám, nhìn dáng người gầy yếu của mẹ, chị thấy bất an lắm, nhưng mẹ vẫn giữ được vẻ mặt bình thản, không hề than thở. Lúc nào điện thoại về, mẹ cũng nói “mẹ khỏe rồi”, và căn dặn chị không được nói với chồng chị về bệnh tình của mẹ. Mẹ luôn lo lắng cho con cái theo cách riêng của mẹ, không ồn ào, không bộc lộ ra ngoài nhưng thật là sâu sắc mà không phải ai cũng làm được.
Đôi lúc chị thấy mệt mỏi, mất phương hướng, chị lại điện thoại nói chuyện với mẹ… Mẹ thường động viên chị hãy nghĩ đến tương lai tươi sáng.
GiadinhToday ST

Khốn khổ chồng bằng tuổi lại còn ham chơi

Con ốm đi viện, anh vẫn không có mặt vì còn bận đi câu cá thư giãn với bạn.

Nghĩ lại tôi thấy mình quá dại khi đâm đầu đi lấy một người chồng “chưa trưởng thành”  như anh. Cùng một tuổi mà sao suy nghĩ của hai vợ chồng chúng tôi lại khác nhau đến thế? Tôi khi nào cũng lo lắng cho tương lai gia đình, cố gắng vun vén hạnh phúc, còn anh, anh chỉ biết làm sao để có thêm những thú vui cho mình.

Chồng ham chơi quá đà (ảnh minh họa)

Khi biết hai chúng tôi bằng tuổi, bố mẹ tôi đã cấm cản, không cho tôi tiến tới. Nhưng khi đó, anh là cả thế giới đối với tôi. Anh vốn là người hài hước, giao du rộng rãi và với tôi, chỉ cần được sống vui vẻ bên anh như thế là đủ.

Thế là chúng tôi làm đám cưới. Ngày còn son rỗi, cuộc sống của hai chúng tôi thật tuyệt. Anh suốt ngày đưa tôi đi chơi và làm tôi cười. Cả hai vợ chồng làm được bao nhiêu, anh đều bảo tôi đi du lịch cho “sướng”.

Thời ấy tôi cũng ham chơi thật. Nhưng từ khi bắt đầu mang thai, tôi đã nghĩ ngợi nhiều đến chuyện tiết kiệm. Chúng tôi lấy nhau được 3 năm nhưng cho đến khi tôi sinh con, tiền tích cóp chỉ đủ cho tôi đi sinh ở bệnh viện. Cuối cùng, tôi đành nhờ bố mẹ cả.


Khốn khổ chồng bằng tuổi lại còn ham chơi - 1
Thời ấy tôi cũng ham chơi thật. Nhưng từ khi bắt đầu mang thai, tôi đã nghĩ ngợi nhiều đến chuyện tiết kiệm. (ảnh minh họa)

Su khi con trai chúng tôi chào đời, cuộc sống của hai vợ chồng tôi ngày càng mệt mỏi. Tôi thì bận rộn với việc nhà, việc chăm sóc con, còn anh vẫn nhởn nhơ như thường. Ngày hai bữa đi làm, rảnh ra là anh lại lang thang ngoài đường với bạn. Tôi có cằn nhằn thì anh lại bảo, thói quen từ xưa của anh thế rồi, không đi chơi, anh không chịu được.

Tôi không hiểu trong đầu người đàn ông 32 tuổi này nghĩ gì nữa. Con dại, vợ bận bịu nhưng mình vẫn cứ chăm chăm với những sở thích riêng, chẳng hề đoái hoài xem vợ như thế nào, tiền có đủ cho con mua sữa không, có để dành được đồng nào phòng khi ốm đau hay không?…

Một mình tôi lo toan tất cả mọi việc trong nhà, bởi ngoài đi làm, đi chơi ra, chồng tôi chẳng để ý đến thứ gì khác. Thấy tôi đâm cáu bẳn, anh còn phàn nàn: “Sao dạo này em khác thế? Ngày xưa yêu anh em không có cái bản mặt khó coi này. Không phải anh muốn đi chơi, nhưng nếu suốt ngày ru rú trong nhà, anh chết vì buồn mất”. Tôi điên tiết, lại mắng xơi xơi vào mặt chồng. Tôi không hiểu, anh cố tình trẻ con hay muốn làm tôi tức mà chết với những lý luận “dở người” này khi đã làm bố của một đứa con.

Mặc tôi nói gì thì nói, chồng tôi vẫn có những cái lịch đi chơi đều đặn. Giữa tuần thì di uống bia, cuối tuần lại đi dã ngoại với mấy anh bạn “nối khố”. Nhiều khi hứng lên, tuần nào anh cũng ra khỏi nhà, lúc thì đi chơi điện tử, uống rượu, bàn chuyện thời sự, lúc thì đá bóng…

Khốn khổ chồng bằng tuổi lại còn ham chơi - 2
Cho đến giờ, tôi đã thấm thía những lời khuyên của bố mẹ. (ảnh minh họa)

Nói thật, lịch đi chơi của chồng tôi xem chừng còn dày hơn cả đi làm. Anh còn bảo, đi làm mệt mỏi rồi, phải dành thời gian nghỉ ngơi, lấy lại tinh thần, “làm nhiều quá có mà chết vì nổ não à?”. Anh nói thì nói vậy, nhưng chưa lần nào nhìn xem tôi đã phải làm một mình bao nhiêu việc trong một ngày, có được giây phút nghỉ ngơi nào hay không?

Tôi nói và khuyên nhủ với anh đã quá nhiều nhưng xem ra vẫn không thấm tháp vào đâu. Anh vẫn ham chơi như thường. Con bị ốm đi viện, tôi gọi điện mãi cho anh không được vì anh đã về ngoại ô câu cá với bạn. Một mình tôi bắt taxi đưa con đến bệnh viện mà lòng uất ức, nước mắt lăn dài vì tủi thân.

Cho đến giờ, tôi đã thấm thía những lời khuyên của bố mẹ. Tôi nghĩ, các cụ khuyên con gái không nên lấy chồng bằng tuổi là có cái lý của nó. Như chồng tôi chẳng hạn, lớn rồi nhưng suy nghĩ của anh ấy chẳng khác gì con nít, mãi chỉ biết lo cho bản thân mình, chẳng biết đến cái gì gọi là trách nhiệm.

Giờ thì tôi thực sự chán chồng bằng tuổi. Trẻ trung, tâm lý đâu chẳng thấy, chỉ thấy mệt mỏi và vô trách nhiệm. Nếu anh không thay đổi, có lẽ chuyện chúng tôi tan vỡ sẽ là điều không sớm thì muộn.


GiadinhToday - Eva

Vợ ơi, van em đừng quá hở hang

Em diện mấy loại trễ cổ để tới lúc cúi xuống rót nước là lộ hết cả vòng 1 ra.
Anh ngại lắm rồi, anh chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn bạn bè mỗi lần đến cơ quan. Họ không nói gì, họ chỉ nhìn anh rồi cười, rồi cúi đầu xuống tiếp tục làm việc mỗi lần anh đến. Nhưng anh hiểu, họ đang chế giễu anh, đang ngấm ngầm nghĩ rằng, tại sao ông này lại để cho vợ ăn mặc như thế.
Anh biết em xinh, em đẹp. Cũng chính vì thế mà ngày trước anh si mê em. Nhưng anh lấy vợ đẹp không phải để cho thiên hạ ngắm, cũng không phải để em thích phô thế nào thì phô, diễn thế nào thì diễn. Cái đẹp đôi khi không phải cứ hở ra, cứ bày ra thì người khác mới nhìn thấy. Chỉ cần em đẹp, họ ắt tự nhìn ra em. Dù em có kín đáo tới mấy thì em vẫn sang trọng, lộng lẫy trong mắt người khác.

Bao nhiêu lần đi mua sắm, anh đã dặn em phải chọn những bộ quần áo tế nhị, kín đáo lịch sự một chút, để nhỡ có công có việc, anh còn đưa em ra ngoài gặp gỡ bạn bè. Vậy mà em cứ chọn cho mình những bộ xẻ ngang, xẻ dọc, hết cổ chữ V lại chữ U. Mấy lần bạn tới nhà chơi, trang phục ở nhà em không mặc, em diện mấy loại trễ cổ để tới lúc mà chỉ cần em cúi xuống rót nước một cái là lộ hết cả vòng 1 ra. Bạn anh chúng nó lại cười tủm tỉm, chắc họ đang nghĩ thầm “hàng của vợ mày tao nom hết rồi.”

Vợ ơi, van em đừng quá hở hang - 2


Hôm nay, trước lúc gọi em tới (vì bạn bè bắt anh mang theo vợ như họ), anh đã cố gắng dặn đi dặn lại rằng, có sếp anh, em phải ăn mặc sang trọng, kín đáo một chút. Thế nhưng, càng nghe thấy câu có sếp, em càng cố gắng, ra sức ăn mặc hở hang. Em xuất hiện mà người ta trừng mắt, há mồm ngạc nhiên vì không tin rằng, một thằng công chức quèn như anh lại có cô vợ đẹp, sexy quyến rũ và lộng lẫy đến thế. Họ đang cười anh đấy em ạ, không phải họ khen anh như em nghĩ đâu. Những thứ gì em hở ra, họ đã chiêm ngưỡng cả rồi. Anh chỉ biết cắn răng, cười trừ mà thôi.

Anh mắng thì em nói anh khắt khe với em, em nói mua mặt cho anh trước đám đông, trước bạn bè đồng nghiệp. Cách anh cần là ở thái độ cư xử lịch sự của em, khiến người ta phục em chứ không phải cứ phơi hết ra như thế là đẹp, là tự hào. Anh xấu hổ lắm, thấy ê chề lắm vì không bảo được vợ. Người khác đang cười vào mặt anh đó em biết không. Rồi họ sẽ nghĩ, vợ chồng mình chắc chẳng hòa thuận gì, vì thằng đàn ông như anh lại có cô vợ quá xinh đẹp đến thế. Chắc ra ngoài em còn nhiều thằng khác hơn gấp trăm lần anh. Rồi những người không tử tế, họ sẽ nhăm nhe em, họ nghĩ rằng, em sexy như thế, chắc là đang cố tình lừa họ vào tròng. Thật tình, anh chán lắm rồi.

Nếu em còn tôn trọng anh, còn muốn làm vợ anh, xin em đừng hở hang như thế. Hãy giữ cho anh một chút thể diện của thằng làm chồng. Người ta đang cười anh đấy em biết không. Nếu em không thể làm được, mình chia tay. Anh trả em về với thế giới của em, làm người vợ lộng lẫy bên người chồng khác. Còn anh, anh không thể chịu đựng thêm được nữa vì đi bên em, em như bà hoàng, anh chỉ là kẻ làm thuê mà thôi. Hãy suy nghĩ thật kĩ em nhé.
GiadinhToday - Eva

Hương của vợ

Chồng là dân tỉnh lẻ, trước 26 tuổi vẫn chưa biết chuyện một phụ nữ đẹp và tự tin ở thành phố nhất thiết phải dùng nước hoa và ti tỉ loại mỹ phẩm có hương thơm khác.


Vợ người thành phố, nhưng cũng chẳng phải tiểu thư nên vốn tằn tiện trong chi tiêu. Cuộc sống chật vật, vợ chồng cố gắng lắm mới mua được căn nhà nhỏ. Vì vậy, “công tác tạo hương” gần như bị vợ bỏ quên.

Một lần, lựa lúc vợ đang vui, chồng rụt rè thăm dò: “Em à, phụ nữ mà thơm tho, chắc khiến đàn ông mê lắm nhỉ?”. Vợ trả lời gọn lỏn làm chồng chưng hửng: “Mệt! Tắm, gội đầu còn không có thời gian, hơi đâu mà thơm với tho”.

Chồng hỏi vậy là vì dạo này chồng bắt đầu để ý đến hương thơm phảng phất của mấy cô đồng nghiệp ở cơ quan. Buổi sáng, bước vào thang máy chung với một nữ đồng nghiệp tươi trẻ. Cô ấy đưa tay hất nhẹ mái tóc là đã nghe một mùi hương ngọt ngào, hấp dẫn. Chồng chợt muốn thang máy chạy chậm hơn chút nữa. Để ý thêm mới biết, phụ nữ hiện đại bây giờ đều dành nhiều thời gian, tiền bạc cho việc tạo hương. Cơ bản là mùi hương của tóc, được tỏa ra từ dầu gội, dầu xả. Dầu xịn thì hương sang. Điệu hơn một chút thì tỏa ra từ cổ một mùi hương có gu riêng. Riêng việc dùng nước hoa cũng vô cùng rắc rối. Người có cá tính mạnh thì dùng “hương cá tính khác biệt”, người dịu dàng chọn hương nhẹ nhàng, người trẻ trung chọn hương ngọt ngào, người trung niên chọn hương đằm thắm. Ấy là chưa kể việc chọn thương hiệu để khẳng định “đẳng cấp cá nhân”… Trong phòng làm việc của chồng có nhiều đồng nghiệp nữ, nên chồng “biết lóm” được như thế.


Khi bắt đầu để ý đến hương thơm của đồng nghiệp, chồng cũng để ý luôn hương vợ. Có những phút chồng phải nén thất vọng khi chẳng thể tìm ra được hương vợ, mà chỉ thấy những mùi không được dễ chịu cho lắm. Ấy là mùi sữa non rất lạ, tạo cảm giác dễ chịu thì không phải, khó chịu cũng không đúng, nhưng chẳng phải là mùi hấp dẫn phái mạnh. Rồi cả mùi khai nồng khi đứa con đầu lòng còn trong tháng. Ấy là “hương” thức ăn, dầu mỡ bám đầy sau khi vợ hì hục nấu xong bữa. “May mắn” lắm, mới được ôm vợ thơm tho trong vòng tay khi bộ đồ của vợ mới giặt xong, còn thơm hương… nước xả vải.

Chồng định bụng, khi con được vài ba tuổi, đỡ cực, chồng sẽ giúp vợ thơm tho trở lại. Bởi, chẳng ai muốn mãi làm chồng một người phụ nữ nhàu nhĩ và cũ kỹ.

Nhưng vợ vẫn lơ đi sau những lần chồng nói xa nói gần về chuyện tạo hương thơm. Chồng bực dọc, nghĩ trong đầu: “Chẳng lẽ tôi huỵch toẹt ra với cô rằng, làm vợ thì nên biết sửa soạn một chút, cô chịu khó nhìn ra thiên hạ mà học hỏi, người ta đi đến đâu, thơm lựng đến đó. Đàn ông họ bị thu hút bởi mùi hương, đàn ông cũng như bao “loài” khác, cô có hiểu không?”.

Chồng biết “phụ nhân nan hóa”, rất khó để thay đổi vợ nên tự an ủi: “Thôi kệ, có như vậy mới là vợ mình. Còn hơn là vợ đi đâu cũng sực nức hương thơm, khiến đàn ông bên ngoài dòm ngó”.

Nghĩ vậy thôi, chứ “bản chất ham thơm” của chồng vẫn còn đó. Sinh nhật vợ, chồng đánh liều mua một lọ nước hoa thật xịn để tặng. Biết giá tiền, vợ thất thần, còn ngồi quy ra “lọ này xịt được khoảng 30 lần, như vậy mỗi lần xịt nước hoa tốn hết khoảng 30.000đ, trời ơi, chồng ơi là chồng!”. “Thì đắt mới thơm chứ em” - chồng chống chế.

Và đúng như lo lắng của chồng, vợ không dùng lọ nước hoa ấy mà “kết luận”: “Thôi anh lỡ mua rồi thì cứ để đấy. Chờ đến sinh nhật em gái em, em tặng lại nó, nó sành điệu lắm, xài mới xứng”. Vợ là vậy, luôn nghĩ người khác sành điệu, mà chẳng bao giờ chịu nghĩ, mình cũng có thể sành điệu. Thôi thì chồng không cố thay đổi vợ nữa, biết yêu những “mùi lạ” của vợ cũng là một cách yêu. Vợ người áo gấm xông hương mặc người...
James - PNO

Kinh nghiệm giữ chồng

Đôi khi chỉ là có dám vượt qua chính mình để thử hay không, hay là buông xuôi để rồi đi đến một kết quả tồi tệ.

Tôi là bạn đọc thường xuyên của mục Tâm sự nhưng đây là lần đầu tiên gửi tâm sự của mình. Điều rất đáng buồn mà tôi thường thấy ở các bạn chia sẻ tâm sự của mình, là những đổ vỡ hạnh phúc gia đình, những sai lầm trong phút chốc để phải trả cái giá quá đắt. Tôi muốn chia sẻ một chút kinh nghiệm của mình, cũng không hẳn là thủ thuật hoàn hảo để giữ chồng, nhưng đó là bài học mà tôi có được và đem lại hiệu quả vô cùng trong hơn một năm qua.
Gia đình tôi cũng như nhiều gia đình khác, cưới nhau được hơn 6 năm. Tôi năm nay 34 tuổi, làm việc trong một công ty bình thường, thu nhập hàng tháng chỉ 5-6 triệu. Chồng tôi khá hơn, làm trong một doanh nghiệp lớn, thu nhập gấp 3 lần tôi. Anh cũng không phải lãnh đạo gì, nhưng có mối quan hệ xã hội rộng, đồng nghiệp nhiều, lại hay đi công tác. Chúng tôi có 2 con và cũng phải thuê nhà, nói chung cuộc sống cũng phải tằn tiện nhiều.
Các bạn cũng biết là chị em phụ nữ chúng mình, đã hai con rồi thì không thể nào hấp dẫn như xưa được nữa, đó là chưa kể còn đủ thứ gánh nặng từ công việc đến con cái. Chuyện bực dọc ở công ty đến tắc đường là điều xảy ra hàng ngày. Tôi cũng không phải sắc nước hương trời gì, chỉ cao có 1m54, chân lại cong nữa. Thú thực với các bạn, trước đây tôi rất xấu hổ mỗi khi phải giao lưu với đồng nghiệp ở công ty của chồng, vì các chị ấy đều xinh đẹp, giỏi giang và kiếm tiền nhiều.
Không biết các gia đình khác thế nào, nhưng cá nhân tôi cảm nhận thấy, cuộc sống vợ chồng sau khi cưới độ 5 năm trở ra là tình cảm bắt đầu nhạt dần. Không phải các đức ông chồng lạnh lẽo hay chán vợ, mà là cuộc sống trở nên nhàm chán, áp lực quá nhiều. Tôi nghĩ hầu hết các vấn đề gia đình đều phát sinh từ chuyện tình cảm không còn được mặn nồng, vợ chồng không bỏ qua cho nhau những vấn đề nhỏ nhặt mà trước kia không để ý nữa. Tôi nói điều này nhiều bạn sẽ không đồng ý, nhưng có thể trời đã định sẵn, đặt vai trò của người giữ lửa yêu thương trong gia đình lên vai phụ nữ chúng mình.
Gia đình tôi đã có lúc rạn nứt. Đó là khi có đứa thứ 2, gánh nặng tiền bạc quá lớn, cộng với công việc lu bù hàng ngày. Chồng tôi lại không có ý thức chia sẻ gánh nặng con cái như nhiều người khác, vẫn duy trì đều đặn lịch nhậu nhẹt, bù khú với bạn bè. Tôi thì xoay như chong chóng với công việc, con cái, gia đình đến nỗi già đi mấy tuổi, lúc nào cũng thiếu ngủ, người như núi lửa, động vào chỗ nào cũng có thể cáu gắt. Tôi cũng cảm nhận được anh có lúc chán tôi, dù vẫn đảm bảo nhu cầu kinh tế cho cả nhà.
Nhớ lại thời điểm đó nếu tôi cũng buông xuôi thì có lẽ gia đình tan vỡ mất. Anh vừa tài giỏi hơn tôi, lại quan hệ rộng, đã có lúc tôi như phát điên vì lo anh có “tiềm năng” bồ bịch quá cao. Nhưng may mắn cuối cùng tôi cũng tìm được cách giữ lửa vợ chồng kịp thời.
Hóa ra mọi chuyện cực kỳ đơn giản, hãy để các đức ông chồng luôn cảm nhận được yêu thương, luôn cảm nhận được mình là chỗ dựa tình thần, vật chất của cả gia đình, luôn thấy các bà vợ thể hiện rằng chăm sóc, yêu thương chồng, con là niềm hạnh phúc tự nhiên chứ không phải nghĩa vụ. Để làm được điều đó chị em phải hy sinh và nỗ lực một chút.
Nói thực với các bạn, tôi xưa nay chưa hề có cảm giác sung sướng gì trong quan hệ vợ chồng cả, cứ như việc phải làm thôi. Chồng tôi cũng biết điều đó và những năm đầu thì vẫn không có vấn đề gì, nhưng vài năm sau đó thì khác. Các bạn tưởng tượng, tôi đi làm 5h chạy ào về đón con, đường sá thì tắc nghẽn, cơm nước xong thì phải giặt giũ, dạy con học bài.
Đến 11h đi ngủ mệt bã người, chưa kể xoay như chong chóng khiến mặt mũi thì nhăn nhó khó coi, quần áo, đầu tóc bú rù. Như thế thì còn hào hứng gì trong chuyện yêu đương nữa. Chuyện vợ chồng không hòa hợp là nguyên nhân đầu tiên dẫn đến hàng loạt nguyên nhân khác khiến gia đình rạn nứt, nhất là khi 5-7 năm sau khi cưới, tình cảm đã nhạt dần.
Tôi nghĩ rằng các đức ông chồng nảy ý lăng nhăng chẳng phải yêu thương bồ bịch gì, mà ban đầu chỉ là muốn tìm cảm giác mà họ không tìm thấy ở vợ mình. Tôi cố gắng tìm cách bù đắp cảm giác ấy cho anh. Ban đầu tôi phải cố gắng tưởng tượng chồng như mấy tài tử đẹp trai trong phim, rồi tưởng tượng khung cảnh lãng mạn chút. Cũng không hiệu quả ngay nhưng điều may mắn là tự tôi lại tìm thấy cảm giác yêu thương thực sự. Tôi thấy yêu chồng hơn dù không biết anh có cùng cảm giác ấy không.
Tôi nhớ lần đầu có cảm giác sung sướng trong chuyện vợ chồng khiến anh phát điên. Hóa ra lâu nay anh biết thừa tôi chỉ là khúc gỗ và anh có cảm giác anh vô dụng vô cùng (chính anh nói ra điều đó), điều khiến anh chán nản và cũng chẳng hứng thú gì ngoài nhu cầu thuần túy. Tôi cũng phát hiện ra rằng đến 99% các đức ông chồng mong muốn vợ là người cuồng nhiệt trong chuyện yêu đương và sự cuồng nhiệt đó là nhờ tài năng của họ.
Tôi cũng muốn nói một chút về phim sex. Lúc đầu tôi ớn lắm, phụ nữ gì mà đi xem phim con heo, kinh chết đi được. Nhưng có một lần tôi được chị bạn chia sẻ, thì ra phim sex cũng có nhiều loại lắm. Có loại chuyên dành cho gia đình, rất tình cảm lãng mạn, đầy yêu thương chứ không chỉ "hùng hục như heo". Làm thế nào để “gợi ý” với chồng là cả vấn đề các bạn ạ.
Cuối cùng tôi chọn cách rủ rỉ với anh về phim của chị bạn và tỏ ý tò mò. Hóa ra ông xã tôi cũng biết cả đống loại đó, chỉ là không dám nói với tôi vì sợ tôi dị ứng, chỉ là bức tường vô hình ngăn giữa. Từ đó chúng tôi hòa hợp lắm, lúc nào cũng có cảm giác yêu thương khi gần chồng. Hiệu quả không phải đến ngay đâu các bạn ạ, nhưng đừng nản chí, chỉ cần vượt qua chính mình thôi.
Còn một chiêu nhỏ nữa, các bạn đừng coi thường tin nhắn nhé. Cứ độ hai ngày tôi lại chat tin nhắn với anh, dùng các lời lẽ nồng nàn yêu thương. Có khi chúng tôi nhắn đến cả chục tin qua lại mỗi lần đến độ nhận tin của anh tôi đã có cảm giác yêu chồng và muốn gần chồng rồi. Tôi vừa sung sướng vừa tự hào vì những tin nhắn đó là gửi cho tôi chứ không phải gửi cho người nào khác. Từ một khúc gỗ cuối cùng tôi lại thành người lúc nào cũng ham muốn gần chồng.
Bây giờ chồng tôi khác lắm rồi. Y như rằng hôm nào tôi nhắn tin, đích thị hôm đó chồng giành quyền đón con, về nhà sớm, phụ việc nhà chỉ để có cảm giác gì các bạn biết không, đó là được ôm tôi từ phía sau trong khi tôi nấu nướng, thì thầm vào tai những lời yêu thương. Tôi cũng để ý cách ăn mặc ở nhà hơn. Nói thực, chị em mình về nhà là để mặt mộc, ăn mặc xuề xòa quần áo ở nhà, đôi khi trông như mẹ sề, chả có ông chồng nào thích đâu.
Tôi cũng nhận thấy rằng các đức ông chồng rất thích làm chỗ dựa cho vợ. Ngày trước tôi bị mệt hay có việc bực mình trong công việc, về nhà thường gắt con, kệ thây mọi việc. Bây giờ đi làm về mệt, tôi chỉ cần rúc vào chồng ôm ấp, thì thầm vài lời là anh sẵn sàng giúp mọi việc, mắng con để mẹ nghỉ ngơi.
Ngày trước ngay cả lúc 8-9h tối, có bạn gọi café là là anh lại đi ngay. Giờ thì buổi tối anh chỉ dành cho gia đình, thích nhất là anh nằm xem phim còn tôi thì rúc vào và đọc sách. Giờ anh lúc nào cũng thích đưa cả nhà đi mua đồ, quan tâm đến cả đồ trang điểm, nước hoa của vợ, chắc cũng có ý tư lợi gì vì vợ xinh đẹp thì ông chồng nào chả thích.
Những kinh nghiệm của tôi cũng không nhiều nhặn gì nhưng đã giúp thay đổi cuộc đời tôi. Không phải chị em nào cũng áp dụng được nhưng tôi nghĩ rằng khi chưa thử thì không thể biết được kết quả. Đôi khi chỉ là có dám vượt qua chính mình để thử hay không, hay là buông xuôi để rồi đi đến một kết quả tồi tệ. Cám ơn các bạn đã đọc những chia sẻ này.

GiadinhToday - VnExpress