Làm thế nào để yêu chồng khi mình đã có bồ?

Nói thật là sau khi tuyên bố chia tay với chồng, tôi đã hối hận. Giá mà tôi có thể quay ngược thời gian 5 tháng trước.

Hỏi:

Tôi lấy chồng từ năm 17 tuổi, cuộc hôn nhân của tôi đã kéo dài được 30 năm. Cuộc sống vợ chồng đã trải qua nhiều thăng trầm nhưng chúng tôi đều vượt qua. Thế nhưng, khoảng 5 năm trở lại đây, tôi cảm thấy mình không còn tình cảm với chồng nữa và thậm chí còn có cảm giác chưa từng yêu anh ấy.
Khoảng 5 tháng trước, mối tình đầu của tôi bỗng xuất hiện, tôi đã không kìm nén được cảm xúc của mình và chúng tôi bí mật hẹn hò nhau từ đó. Đây là điều mà tôi đã thề sống thề chết với bản thân mình rằng sẽ không bao giờ làm thế với chồng.
Chúng tôi quấn lấy nhau tới mức “nghiện nhau”. Anh ấy cũng đã lập gia đình nhưng đang rất hối hận về cuộc hôn nhân của mình. Anh đã có 2 con, một đứa 13 tuổi, đứa còn lại 16 tuổi. Trách nhiệm của người làm cha khiến anh chưa thể ly dị ngay được.
Anh ấy nói với tôi rằng anh cần 1-2 năm mới có thể giải quyết vấn đề. Anh rất yêu những đứa con của mình, lúc nào cũng quấn lấy chúng. Đây cũng chính là điểm khiến tôi yêu anh rất nhiều nhưng quả thật, cuộc sống của tôi bị xáo trộn khủng khiếp.
Suy nghĩ phải chờ đợi anh đang khiến tôi chết dần chết mòn, nỗi lo sợ bỏ chồng và sống độc lập khiến tôi sợ hãi. Tôi sợ tới mức muốn quăng hết tất cả tình cảm dành cho anh ấy nhưng tất nhiên là tôi không làm được. Chỉ cần nghĩ tới chuyện chia tay anh thôi là tôi đã hoảng sợ lắm rồi.
Người tình của tôi không sống gần nơi tôi ở nhưng anh ấy bảo tôi chuyển đến gần nhà của anh ấy cho tới khi chúng tôi có thể kết hôn. Tôi hơi băn khoăn vì điều này.
Khi tôi thông báo với chồng rằng tôi muốn chia tay, anh đã bị sốc nặng. Nói thật là sau khi tuyên bố chia tay với chồng, tôi đã hối hận, tôi không tin nổi là mình lại đặt trái tim vào một vị trí như vậy. Giá mà tôi có thể quay ngược thời gian 5 tháng trước.
Làm thế nào để tôi yêu chồng tôi như xưa và không yêu người đàn ông này nữa? Tôi đã tìm tới một số nơi tư vấn nhưng không nơi nào cho tôi được câu trả lời.
Làm thế nào để yêu chồng khi mình đã có bồ? 1
Đáp:
Bạn thân mến, tôi rất tiếc khi nghe về những sự băn khoăn, day dứt của bạn trong suốt thời gian qua.
Bạn đưa ra câu hỏi là “Làm thế nào để tôi yêu chồng tôi như xưa và không yêu người đàn ông này nữa?”. Theo tôi, câu trả lời là “Không có cách nào cả!”.
Bạn không thể ép bản thân mình yêu một người và có vẻ như cuộc hôn nhân của bạn gần như đã chấm dứt. Tuy nhiên, tôi khuyên bạn không nên làm điều gì đột ngột vào lúc này. Bạn sẽ không được gì, thậm chí còn hại cho mình nếu quá nóng vội.
Ngoài ra, bạn không nên chuyển ra khỏi nhà vào lúc này. Cố gắng hạn chế sự xáo trộn trong gia đình, nhất là khi con cái của bạn vẫn có mặt trong nhà (Bạn vẫn chưa mô tả cho tôi biết con cái của bạn đã trưởng thành hay chưa).
Nếu bạn lựa chọn đi theo tiếng gọi của mối tình đầu, tôi cảm thấy bạn cần phải củng cố thêm sự tự  tin của bản thân mới có thể sống một mình và làm mọi việc độc lập mà không có bất cứ lo ngại nào.
Tuy nhiên, bạn nói mình lấy chồng từ năm 17 tuổi và cảm thấy không còn yêu chồng nữa. Tôi có cảm giác bạn cho rằng cách duy nhất để thoát khỏi cuộc hôn nhân này là cặp với một người khác.
Theo tôi, bạn không nên ly dị với chồng chỉ vì có tình cảm với một người khác. Lý do chính đáng nhất để kết thúc một mối quan hệ là khi hai bên chẳng còn gì để cho nhau, hy sinh vì nhau nữa.
Còn về chuyện bạn thắc mắc, tư vấn nhiều nơi nhưng không nơi nào đưa ra được câu trả lời cho câu hỏi của bạn. Điều này rất dễ hiểu, tư vấn là giúp khai thông suy nghĩ của bạn, để bạn có thể đưa ra những quyết định đúng đắn cho bản thân, thay vì mang tới đáp án thay bạn.
Tôi nghĩ điều quan trọng nhất bây giờ là tìm cách tăng cường sự tự tin trong bạn. Nhớ đừng làm gì vào lúc này. Khoảng 6 tháng sau, mọi chuyện sẽ trở nên rõ ràng hơn.

Chúc bạn chọn lựa được chính xác con đường tình cảm của mình!
Tiến sĩ David Delvin, chuyên gia tư vấn các vấn đề tình cảm và Christine Webber, chuyên gia tư vấn tình dục tại Netdoctor.co.uk.

GiadinhToday - Kiến thức

Mẹ chồng quá quắt

Với tôi, làm phụ nữ quá ư vất vả, trăm nghìn công trạng đổ lên vai, đã vậy suốt ngày nơm nớp lo mẹ chồng đay nghiến. (Hà Yên, Vĩnh Phúc)

Ngày ấy đẻ đứa đầu xong tôi đã phải nghỉ việc thống kê ở công ty may. Khi thằng cu được hơn tuổi, cảnh nhà túng quá, suốt ngày mẹ chồng chèm chẹp miệng kêu “người ăn thì lắm chả thấy đâu người làm”, tôi cũng sốt ruột, cuống quýt nhờ người xin cho vào làm báo cáo kho trong một công ty chế tạo máy. Chưa ấm chỗ đã thấy mẹ chồng đằng hắng giục đẻ đi kẻo nhiều tuổi lại vất, sau anh em nó còn bảo vệ, bảo ban nhau. Sang năm đẹp đấy, lại hợp tuổi bố mẹ.

Mẹ chồng quá quắt, me chong nang dau, mẹ chồng nàng dâu, cẩm nang gia đình, tâm sự gia đình

Tôi nghe mà khó chịu vô cùng, nhà giàu có của ăn của để đã đành, đây chồng nghề ngỗng không ổn định ở nhà trông ao cá với bố, bữa được bữa thua, chưa kể thi thoảng hai bố con lại cùng hai ông hàng xóm lập thành chiếu bài giết thời gian bằng “mấy đồng bạc lẻ, đáng kể gì”. Tôi đi làm công ty về, sấp ngửa nấu nướng dọn dẹp, cho lợn ăn, cho bò uống nước… thế mà vẫn mang tiếng “nó đi tối ngày”.

Tôi quanh với hai đứa con là hết buổi tối, vậy mà có cái mâm cơm, bà ăn sau cùng cũng chưa một lần bê hộ xuống sân giếng cho con dâu rửa. Lúc nào cũng có người chờ mình phục vụ thì tôi đẻ nữa ra cho thêm nặng nợ à. Đứa lớn đi học đã tốn một khoản rồi, lương tháng nào cũng phải nộp cho mẹ chồng già nửa, mà động đến cái gì lúc nào cũng kêu “tao chả có tiền”. Giờ đẻ thêm phải ở nhà nốt thì cám chẳng có mà ăn.

Tôi nói thì bà lại nghiến răng trách trứng khôn hơn rận, “nhỡ thế nào thì sao, dạo này tai nạn nhiều... đẻ hai đứa con trai cho chắc”, rồi bà ngọt nhạt “Thằng cu một ngấn, đứa sau lại là con giai đấy, tháo vòng ra đi còn kịp đẻ, kẻo điếc lòi ra là tôi trả về bà ngoại đấy”.

Chồng thì chẳng nói chẳng rằng, làm như không liên quan, chỉ buông câu chấp chới, đẻ cũng được chứ sao. Nghe làng xóm, họ hàng kích bảo nhiều đất tội gì chẳng đẻ, cũng hùa theo. Nhưng đất rộng mà chả có tiền xây, bao năm tất cả vẫn chui rúc trong cái nhà ba gian dột, lụp xụp, còn phải nuôi cả bà chị chồng bị tật nguyền, lúc đói kém đã tính đến việc bán đất đấy thôi. Sống chung thì ông bà cổ hủ, lạc hậu như nhau, được cả chồng ham chơi, chưa biết trông con là gì, đêm con quấy khóc còn chửi tục chửi thề, nhiếc vợ ngu không biết dỗ con, im ngay ông đập chết giờ... Họa có ngu thật mới đẻ thêm đứa nữa làm tội đời.

Mẹ chồng tôi tối ngày đay đi đay lại giữa bữa cơm: “Muốn nhàn thân bây giờ sau khổ đừng trách ai, đừng có làm khổ cả chồng con và người khác”. Hôm qua bà còn nói thẳng: “Con là của, nhà này thích đông con nhiều cháu, ai không thích nghi được thì nghỉ đi”. Tôi nghe mà hận...
GiadinhToday -  Dân trí

Chả dại

Bạn bè thường bảo anh nhát như cáy, “miếng ngon” tới miệng cũng không dám ăn, anh chỉ cười trừ cho qua chuyện: “Có lẽ tớ có vấn đề thật rồi”. Là đàn ông ai không ham của lạ, nhưng anh chả dại lao vào thứ đam mê nhất thời để có thể đánh mất tất cả.

Lớp bồi dưỡng nghiệp vụ khóa dự án có 14 người: tám nam; sáu nữ; phần lớn đều đã có gia đình. Sau một thời gian dài công tác, bỗng dưng được cử đi học, ai cũng coi đây như một dịp để xả hơi và “tận hưởng”. Ngoài giờ lên lớp, mọi người rủ nhau đi chơi rất vui vẻ. Đàn ông xa vợ, phụ nữ xa chồng, lại gần gũi nhau ở một thành phố xa lạ, tự nhiên không ai bảo ai, mọi người đều... dễ dãi hẳn ra. Đã có mấy cặp thường xuyên đi chơi riêng với nhau. Buổi tối về, mấy anh bạn cứ rúc rích kể chuyện. Anh loáng thoáng nghe, nào là “hấp dẫn lắm”, nào là “khác bà xã mình nhiều”, “chắc tối nay sẽ lại nữa đây”… Hình như họ không băn khoăn chút nào, vì anh chỉ thấy toàn những gương mặt hí hửng đầy phấn khích mà thôi.
Anh chả dại lao vào thứ đam mê nhất thời để có thể đánh mất tất cả. cẩm nang gia đình, tâm sự gia đình

Trong nhóm học dự án, anh xem ra là người phong độ nhất (nghe mấy cô khen vậy). Có lẽ vì thế mà anh được để ý. Mấy anh bạn cùng lớp bảo: “Châu nó có vẻ kết cậu đấy, sao không vui vẻ tí”. Vui vẻ tí ư? Ừ thì có ai biết đâu nhỉ? Cô ấy cũng có gia đình, đâu dễ vì mình mà phá bỏ tất cả. Như tối qua, khi đi hát về, cô ấy cứ nhất mực đòi ngồi sau xe anh. Lại còn gợi ý là trời nóng, muốn đi hóng mát một chút. Nếu bảo anh nhất mực đòi về ngay thì anh là người nói dối. Báo cáo với em là anh có lưỡng lự. Nhìn kỹ thì cô ấy đúng là hấp dẫn thật. Con mắt lại lúng liếng đa tình nữa chứ. Đàn ông bình thường còn chết, huống chi đàn ông xa vợ lâu ngày. 

Nhưng trong phút giây thấy lòng mình “nghiêng ngả” ấy, anh bỗng nghĩ về em. Có lẽ giờ này em đã bày cho bé lớn tập viết xong. Thằng nhỏ chắc cũng ngủ khì từ lâu. Anh biết, mỗi lần nói chuyện với mấy chị đồng nghiệp, em đều kể với vẻ tự hào: “Ông xã em ấy à, ổng đang đi học lớp dự án của tỉnh tận trong Sài Gòn cơ!... Dạ!... Không có đâu chị, ổng nghiêm túc lắm!...”. Thà em cứ nghi ngờ, cứ thường xuyên dò xét. Đằng này, em như thế làm sao anh đành lòng? Vậy là anh quay xe về trước sự ngẩn ngơ của cô ấy.

Với anh, em thực sự là một người vợ hoàn hảo. Ở vào thời đại mà buổi sáng không thiếu những người vợ “xua” chồng con đi ăn sáng ngoài tiệm thì em lại cặm cụi dậy từ bốn năm giờ chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Anh là người khó tính trong ăn uống. Tuy bận rộn thế nhưng em lại có cách riêng để chăm sóc bản thân. Đồ em mặc không đắt tiền, nhưng em biết chọn màu, chọn kiểu phù hợp nên lúc nào nhìn cũng hấp dẫn. Hai con rồi mà sao anh nhìn em mãi không thấy chán.

Chắc em không thể ngờ, đôi khi những điều nhỏ nhặt như thế lại có thể giúp anh vượt qua được phút yếu lòng. Thế nên, dẫu bạn bè có chê là nhát như cáy, anh cũng chỉ cười trừ: “Ừ, có lẽ tớ có vấn đề thật rồi”...

GiadinhToday - PNO

Buồn vì vợ hay kể công

Nhiệt tình, tốt bụng, hết lòng với người khác… đó là “gien trội” của vợ mà chồng rất tự hào.

Em là niềm tự hào của gia đình chồng, khi ba mẹ thường được hàng xóm khen: “Ông bà thật có phúc, có cô con dâu giỏi giang, linh lợi, gặp chuyện gì cũng nhanh tay, nhanh chân giúp đỡ người khác, chẳng đợi nhờ vả”.



Em là “bộ mặt” của anh, làm anh “sang” hơn (người ta thường nói sang vì vợ mà) khi từ các cháu của anh đến bà con lối xóm đều xem em là sự lựa chọn số 1, khi nhờ tư vấn chuyện học hành, nấu tiệc gia đình, đưa người thân đi bệnh viện, đi giao dịch công chứng giấy tờ… Em đương nhiên là sự hãnh diện của hai con vì bạn bè các con hay bảo: “Hôm qua mẹ bạn Bông, bạn Mí mới cho nhà mình món bánh kem bác í mới thử nghiệm; bác í giúp đưa mẹ mình đi sinh em bé…”. Nói chung, giữa thành phố mà mọi người xã giao là chính, thì vợ được xem là “quý hiếm” khi có lối sống chan hòa, thân thiện.
Nhưng có lẽ từ những lời khen có cánh này mà sự vô tư, hồn nhiên khi giúp đỡ người khác của vợ dần ít đi. Thay vào đó, vợ nghĩ mình là người quan trọng và hay kể công. Như cô Sáu vừa khoe con trai chỉ học trung cấp, mới ra trường đi làm mà lương gần chục triệu một tháng, thì vợ đã “nhảy vào miệng” cô: “Không nhờ con tư vấn chọn ngành in thì dễ gì thằng Hiệp có được việc làm tốt vậy”. Hay mọi người tụ họp nói về sự thoát hiểm trong gang tấc của chị Tư hàng xóm khi được đưa đi cấp cứu kịp thời, thì vợ xen ngang: “May mà lúc đó em phát hiện kịp, nếu không…” - trong khi có rất nhiều người chung sức giúp đỡ chị Tư, vợ à.
Và điều tất yếu, vai trò số 1 của vợ ít nhiều đã bị lung lay. Hôm qua, hai đứa con của anh Hai tranh cãi quyết liệt về một bài luận tiếng Anh và thông thường, các cháu sẽ cầu cứu “thím” là vợ, vì đây vốn là sở trường của em. Nhưng các cháu nhất định không, vì “mai mốt mất công thím nói tụi con tiến bộ là nhờ một tay thím”. Hay hôm sinh nhật của bé Mộc - con của chị Tư, chị và cô con gái lớn cứ mày mò đọc sách rồi tra Google học cách làm bánh kem và món vịt nấu cam, trong khi trước đây luôn có “gia sư” vợ hướng dẫn. Anh gợi ý để em giúp thì chị Tư thoái thác: “Thôi, thấy mợ nó bận rộn, chị tự làm cho quen”, và nói chuyện một hồi anh mới biết, hóa ra mọi người đều sợ em kể công, nhắc nhở người khác phải mang ơn mình. Trong khi những người được vợ hỗ trợ, giúp đỡ chưa bao giờ quên ơn vợ. Tuy nhiên, mọi người thích để họ bày tỏ hơn là cách lên mặt, vỗ ngực xưng tên kể công của vợ.
Em đang bị mất điểm trầm trọng, nói thật, anh không buồn vì điều này, mà chỉ thấy xót vì em đã đánh mất lòng tin, sự thương yêu của mọi người.
GiadinhToday - PNO

Điều đơn giản mà nhiều ý nghĩa trong cuộc sống vợ chồng

Dù bận tới đâu, vợ cũng cố gắng dành thời gian chăm lo cho chồng những bữa cơm gia đình ấm cúng. Có khi công việc trên công ty bận, vợ gọi điện về cho chồng, xin chồng ăn cơm muộn vài phút.

Sáng sớm dậy, chuẩn bị đánh răng rửa mặt đã thấy vợ hì hụi đồ ăn sáng dưới nhà. Xong công việc vệ sinh cá nhân, mọi thứ đã tươm tất. Thong dong bước xuống bàn ăn thì vợ lấy vội túi xách rồi gọi với lại: “Anh ăn sáng rồi đi làm cho sớm. Em phải đi trước cho kịp giờ.” Bao lâu nay, kể từ khi làm vợ chồng, ngày nào vợ cũng thế. Nói bao nhiêu lần ở nhà cùng ăn sáng với chồng cho kịp nhưng vợ chỉ sợ muộn. Vì vợ là con người nghiêm chỉnh trong công việc, rất nguyên tắc về giờ giấc và vì vợ đã làm giám đốc nhân sự.
Người ta nói, tôi tốt số lấy được cô vợ vừa giỏi vừa đảm. Đúng thật, bao lâu nay mọi việc trong nhà đều do vợ quản. Vợ nói, thuê người giúp việc thì được nhưng nhà có hai vợ chồng, vợ không muốn tôi phải ăn cơm của người khác nấu. Làm vợ, chỉ có niềm hạnh phúc là được nấu cơm cho chồng những lúc chồng mệt mỏi, đi làm về. Chưa có con cái, việc ấy còn không làm được, còn thuê người giúp việc thì làm vợ làm chi. Thế nên, dù bận tới đâu, vợ cũng cố gắng dành thời gian chăm lo cho chồng những bữa cơm gia đình ấm cúng. Có khi công việc trên công ty bận, vợ gọi điện về cho chồng, xin chồng ăn cơm muộn vài phút. Nguyên tắc của vợ là vậy. Dù có bận cũng không muốn chồng phải ăn cơm bụi bên ngoài.
Vợ có chức có quyền, thi thoảng thường xuyên ra ngoài gặp gỡ đối tác. Thế nhưng, tất cả những công việc ấy, vợ bố trí làm trong giờ hành chính, không lấn sân sang giờ giấc sinh hoạt gia đình. Thế nên, tôi cảm thấy vừa thương vừa ngưỡng mộ vợ.
Điều đơn giản mà nhiều ý nghĩa trong cuộc sống vợ chồng - Gia Đình - Tình Yêu - Câu chuyện gia đình - Chuyện vợ chồng - Tâm sự gia đình
Hạnh phúc của vợ là được nấu cơm và chăm sóc chồng những lúc chồng mệt mỏi.
Tôi chưa giúp được nhiều cho vợ. Dù chức quyền không cao bằng vợ nhưng lương lậu của tôi khá ổn, không phải ngửa tay xin tiền vợ. Vợ biết, nên lúc nào cũng tôn trọng tôi, tôn trọng mọi sở thích của chồng, không bao giờ cấm đoán chồng bất cứ thứ gì. Cái vợ cần là những phút giây bình yên, cùng chồng bên mâm cơm ấm cúng chỉ có hai người, thế là đủ.
Mấy sáng nay, thấy vợ thức khuya làm việc rồi sáng sớm lại dậy nấu đồ ăn sáng cho tôi, rồi cuống cuồng xách túi đi làm, tôi thấy nghẹn lên cổ vì thương vợ. Có hôm quá vội, vợ dắt xe bị chân chống đè lên chân và bị bật móng, chảy rất nhiều máu. Tôi cuống cuồng lấy khăn băng bó lại thì vợ nói: “Thôi không sao đâu anh, qua loa thôi em còn vội đi làm không muộn”. Lúc ấy, tôi bực mình mới quát vợ: “Em làm sao thế? Làm thì làm, muộn thì muộn, sao em cứ phải nguyên tắc như thế. Vả lại, em làm giám đốc nhân sự cơ mà, đến muộn tí có sao. Mà nếu muộn, lần sau đừng bày vẽ làm đồ ăn sáng nữa, anh ra ngoài ăn”.
Nói tới đó, bỗng vợ tôi rơm rớm nước mắt, rụt chân lại không cho chồng băng bó. Rồi vợ nghẹn ngào: “Em làm giám đốc nên càng phải gương mẫu thì nhân viên mới nói theo được. Còn chuyển chuẩn bị đồ ăn sáng cho chồng, đó là việc bất cứ người vợ nào cũng nên làm. Em không muốn anh phải lang thang ăn uống bên ngoài, không đảm bảo sức khỏe. Nếu vì điều đó mà khiến anh phiền lòng, lần sau em không làm nữa.” Nói rồi vợ lại đứng dậy vội dắt xe đi.
Thật tình tại thương vợ nên tôi mới nói vậy. Thấy vợ đau trong lòng tôi xót xa đến lạ. Hình như, tôi đã kịp nhận ra, trước giờ tôi chưa bao giờ giúp vợ những công việc trong nhà. Thậm chí ít quan tâm tới những sở thích mà vợ cũng cần như bao người phụ nữ khác. Tôi chạy tới, dắt xe cho vợ và bảo vợ đợi, tôi thay đồ rồi chở vợ đi làm. Ngồi cùng một xe, vợ ôm eo tôi, cảm giác thoải mái vô cùng. Tình yêu trào dâng mãnh liệt như ngày chúng tôi chưa cưới nhau. Cảm nhận hơi ấm của vợ áp vào vai tôi, tôi thấy lòng xốn xang. Bao lâu nay tôi đã quên mất người vợ hiền thục, giỏi giang và tốt bụng này. Tôi thấy có lỗi với vợ biết bao. Thật may là tôi còn kịp nhận ra điều đó.
Từ đó, mỗi sáng, tôi đều không ngủ nướng nữa, dậy dắt xe cho vợ, nếu tiện thì chở vợ đi làm. Có khi còn chuẩn bị đồ ăn sáng để hai vợ chồng cùng ăn. Những việc làm mà trước giờ tôi luôn cho là đơn giản thật sự lại có ý nghĩa lớn lao vô cùng. Những lúc như vậy, tôi càng cảm thấy thương và yêu vợ hơn.
GiadinhToday  ST

Tâm sự nàng dâu về mẹ chồng

Tết năm đó, chị đã chuẩn bị về quê đón Tết nhưng rồi cả chị và đứa con nhỏ bị bệnh. Vừa mệt, vừa tủi thân vì không có chồng ở nhà, chị bật khóc. Sáng mùng 2, mẹ đã đón xe lên thật sớm để lo cho mấy mẹ con chị. Nhìn thấy mẹ, chị mừng muốn khóc và cảm động lắm. Lúc này chị thật sự thấu hiểu tình thương yêu của mẹ.

Mỗi khi đọc báo hay nghe những chuyện xung đột giữa mẹ chồng – con dâu, chị lại tự nhủ mình đã may mắn biết bao khi được làm con dâu của mẹ. Chị về làm dâu của mẹ với một chút mặc cảm vì ngoại hình, vì công việc chưa ổn định, cộng với bản tính sống “nội tâm” nên thời gian đầu chị rất rụt rè, ít nói và không cởi mở với mọi người trong gia đình chồng dù trong lòng chị luôn dành cho ba mẹ chồng sự kính trọng.
Thế nhưng, thời gian qua đi cách đối xử của mẹ chồng đã làm chị thay đổi. Mẹ luôn dành sự quan tâm, lo lắng cho chị như mẹ ruột. Ngày chị sinh con đầu lòng, mẹ là người đưa chị đến bệnh viện.
Đêm đó, ở bệnh viện, chị đau lắm, nhưng mẹ luôn bên cạnh vỗ về, động viên và cùng chị đi bộ quanh sân để chị dễ sinh. Chị sinh mổ nên 2 ngày đầu chưa ngồi dậy nổi, mẹ ngồi bên cạnh giường, bón cho chị từng muỗng cháo, từng ly sữa… Cứ vài tuần ba mẹ lại khăn gói từ quê lên thăm cháu.
Biết chị bận con nhỏ nên lần nào lên thăm cháu mẹ đều chuẩn bị sẵn thức ăn mang theo và cả mấy giỏ trái cây vườn nhà. Món nào mẹ nấu chị cũng thấy rất ngon…
Mỗi lần lên thành phố khám bệnh (mỗi tháng mẹ phải tái khám 1 lần), mẹ đều tranh thủ mang theo nào là bưởi, dừa, trứng gà… mẹ đã để dành sẵn cho con cháu. Các con chị thấy bà nội lên thì vui mừng ra mặt và suốt ngày cứ quấn quýt bên nội.
Ngày chị mang thai đứa con thứ 2, mẹ rất mừng. Chị biết mẹ mong mỏi có đứa cháu trai, nhưng chưa bao giờ chị thấy mẹ tỏ vẻ thất vọng vì chị lại sinh con gái, mẹ vẫn thường nói “Trai hay gái gì cũng thương vì đều là con cháu của mình”. Nhờ vậy, chị phần nào bớt đi được mặc cảm và áp lực phải sinh “quý tử”.
Hạnh phúc khi được làm con dâu của mẹ - Gia Đình - Tình Yêu - Câu chuyện gia đình - Mẹ chồng nàng dâu - Tâm sự gia đình
Các con chị có bà nội lên thì vui lắm.
Mẹ có nghề làm tàu hũ “gia truyền” từ mấy chục năm. Với sạp bán ngoài chợ, ba mẹ đã nuôi 3 người con ăn học đến nơi đến chốn, đều là những kỹ sư. Chồng chị và các anh chị dù đã thành tài, sống nơi thành phố lớn nhưng mỗi lần về quê vẫn xắn tay áo vào phụ ba mẹ xay đậu, gói tàu hũ và vẫn háo hức được “nhón” một miếng tàu hũ mới “ra lò”, ngồi ngay tại bếp vừa thổi vừa hít hà “ngon quá!”.
Ngày chồng chị quyết định đi du học, chị vừa buồn, vừa lo vì chưa biết sẽ xoay xở thế nào với 2 đứa con, khi mà đứa nhỏ mới vừa tròn 1 tuổi. Chị lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Ngày tiễn anh đi, chị đã khóc thật nhiều. Lúc đó, chị thấy mẹ thật bình tĩnh, mẹ không khóc mà động viên chị. Quả thật lúc đó, chị đã nghĩ sao mẹ lại cứng rắn đến vậy!
Vài tháng sau, chị đưa 2 con về quê nội chơi. Vừa thấy 3 mẹ con chị, mắt mẹ đỏ hoe. Đó là lần đầu tiên kể từ ngày về làm dâu, chị thấy mẹ khóc. Lúc này chị mới hiểu mẹ đã phải nén lòng như thế nào khi tiễn đứa con trai út (là chồng chị) đi xa, mẹ không khóc là vì không muốn anh phải bận lòng.
Tết năm đó, chị đã chuẩn bị về quê đón Tết nhưng rồi cả chị và đứa con nhỏ bị bệnh. Vừa mệt, vừa tủi thân vì không có chồng ở nhà, chị bật khóc. Sáng mùng 2, mẹ đã đón xe lên thật sớm để lo cho mấy mẹ con chị. Nhìn thấy mẹ, chị mừng muốn khóc và cảm động lắm. Lúc này chị thật sự thấu hiểu tình thương yêu của mẹ.
Dạo gần đây, sức khỏe mẹ yếu hẳn, bệnh có phần nặng hơn. Tháng rồi vào bệnh viện gặp mẹ khi mẹ đi tái khám, nhìn dáng người gầy yếu của mẹ, chị thấy bất an lắm, nhưng mẹ vẫn giữ được vẻ mặt bình thản, không hề than thở. Lúc nào điện thoại về, mẹ cũng nói “mẹ khỏe rồi”, và căn dặn chị không được nói với chồng chị về bệnh tình của mẹ. Mẹ luôn lo lắng cho con cái theo cách riêng của mẹ, không ồn ào, không bộc lộ ra ngoài nhưng thật là sâu sắc mà không phải ai cũng làm được.
Đôi lúc chị thấy mệt mỏi, mất phương hướng, chị lại điện thoại nói chuyện với mẹ… Mẹ thường động viên chị hãy nghĩ đến tương lai tươi sáng.
GiadinhToday ST

Khốn khổ chồng bằng tuổi lại còn ham chơi

Con ốm đi viện, anh vẫn không có mặt vì còn bận đi câu cá thư giãn với bạn.

Nghĩ lại tôi thấy mình quá dại khi đâm đầu đi lấy một người chồng “chưa trưởng thành”  như anh. Cùng một tuổi mà sao suy nghĩ của hai vợ chồng chúng tôi lại khác nhau đến thế? Tôi khi nào cũng lo lắng cho tương lai gia đình, cố gắng vun vén hạnh phúc, còn anh, anh chỉ biết làm sao để có thêm những thú vui cho mình.

Chồng ham chơi quá đà (ảnh minh họa)

Khi biết hai chúng tôi bằng tuổi, bố mẹ tôi đã cấm cản, không cho tôi tiến tới. Nhưng khi đó, anh là cả thế giới đối với tôi. Anh vốn là người hài hước, giao du rộng rãi và với tôi, chỉ cần được sống vui vẻ bên anh như thế là đủ.

Thế là chúng tôi làm đám cưới. Ngày còn son rỗi, cuộc sống của hai chúng tôi thật tuyệt. Anh suốt ngày đưa tôi đi chơi và làm tôi cười. Cả hai vợ chồng làm được bao nhiêu, anh đều bảo tôi đi du lịch cho “sướng”.

Thời ấy tôi cũng ham chơi thật. Nhưng từ khi bắt đầu mang thai, tôi đã nghĩ ngợi nhiều đến chuyện tiết kiệm. Chúng tôi lấy nhau được 3 năm nhưng cho đến khi tôi sinh con, tiền tích cóp chỉ đủ cho tôi đi sinh ở bệnh viện. Cuối cùng, tôi đành nhờ bố mẹ cả.


Khốn khổ chồng bằng tuổi lại còn ham chơi - 1
Thời ấy tôi cũng ham chơi thật. Nhưng từ khi bắt đầu mang thai, tôi đã nghĩ ngợi nhiều đến chuyện tiết kiệm. (ảnh minh họa)

Su khi con trai chúng tôi chào đời, cuộc sống của hai vợ chồng tôi ngày càng mệt mỏi. Tôi thì bận rộn với việc nhà, việc chăm sóc con, còn anh vẫn nhởn nhơ như thường. Ngày hai bữa đi làm, rảnh ra là anh lại lang thang ngoài đường với bạn. Tôi có cằn nhằn thì anh lại bảo, thói quen từ xưa của anh thế rồi, không đi chơi, anh không chịu được.

Tôi không hiểu trong đầu người đàn ông 32 tuổi này nghĩ gì nữa. Con dại, vợ bận bịu nhưng mình vẫn cứ chăm chăm với những sở thích riêng, chẳng hề đoái hoài xem vợ như thế nào, tiền có đủ cho con mua sữa không, có để dành được đồng nào phòng khi ốm đau hay không?…

Một mình tôi lo toan tất cả mọi việc trong nhà, bởi ngoài đi làm, đi chơi ra, chồng tôi chẳng để ý đến thứ gì khác. Thấy tôi đâm cáu bẳn, anh còn phàn nàn: “Sao dạo này em khác thế? Ngày xưa yêu anh em không có cái bản mặt khó coi này. Không phải anh muốn đi chơi, nhưng nếu suốt ngày ru rú trong nhà, anh chết vì buồn mất”. Tôi điên tiết, lại mắng xơi xơi vào mặt chồng. Tôi không hiểu, anh cố tình trẻ con hay muốn làm tôi tức mà chết với những lý luận “dở người” này khi đã làm bố của một đứa con.

Mặc tôi nói gì thì nói, chồng tôi vẫn có những cái lịch đi chơi đều đặn. Giữa tuần thì di uống bia, cuối tuần lại đi dã ngoại với mấy anh bạn “nối khố”. Nhiều khi hứng lên, tuần nào anh cũng ra khỏi nhà, lúc thì đi chơi điện tử, uống rượu, bàn chuyện thời sự, lúc thì đá bóng…

Khốn khổ chồng bằng tuổi lại còn ham chơi - 2
Cho đến giờ, tôi đã thấm thía những lời khuyên của bố mẹ. (ảnh minh họa)

Nói thật, lịch đi chơi của chồng tôi xem chừng còn dày hơn cả đi làm. Anh còn bảo, đi làm mệt mỏi rồi, phải dành thời gian nghỉ ngơi, lấy lại tinh thần, “làm nhiều quá có mà chết vì nổ não à?”. Anh nói thì nói vậy, nhưng chưa lần nào nhìn xem tôi đã phải làm một mình bao nhiêu việc trong một ngày, có được giây phút nghỉ ngơi nào hay không?

Tôi nói và khuyên nhủ với anh đã quá nhiều nhưng xem ra vẫn không thấm tháp vào đâu. Anh vẫn ham chơi như thường. Con bị ốm đi viện, tôi gọi điện mãi cho anh không được vì anh đã về ngoại ô câu cá với bạn. Một mình tôi bắt taxi đưa con đến bệnh viện mà lòng uất ức, nước mắt lăn dài vì tủi thân.

Cho đến giờ, tôi đã thấm thía những lời khuyên của bố mẹ. Tôi nghĩ, các cụ khuyên con gái không nên lấy chồng bằng tuổi là có cái lý của nó. Như chồng tôi chẳng hạn, lớn rồi nhưng suy nghĩ của anh ấy chẳng khác gì con nít, mãi chỉ biết lo cho bản thân mình, chẳng biết đến cái gì gọi là trách nhiệm.

Giờ thì tôi thực sự chán chồng bằng tuổi. Trẻ trung, tâm lý đâu chẳng thấy, chỉ thấy mệt mỏi và vô trách nhiệm. Nếu anh không thay đổi, có lẽ chuyện chúng tôi tan vỡ sẽ là điều không sớm thì muộn.


GiadinhToday - Eva