"Cắm sừng" chồng là chuyện...tất nhiên

“Ngoại tình suốt 5 năm, tôi dần coi đó là chuyện… tất nhiên”. Đó là tâm sự của người phụ nữ “cắm sừng” chồng trong một thời gian dài.
Sau một thời gian khá dài, gần 5 năm, chị mới bị phát hiện là đã “cắm sừng” chồng. Chị có thấy dằn vặt về tội lỗi của mình?
Đây là một chuyện tế nhị, bản thân tôi cũng từng cảm thấy băn khoăn rất nhiều. Nói như cô thì ban đầu tôi cũng nghĩ đó là tội lỗi của mình. Nhưng cô biết đấy, một mối quan hệ không chính thức suốt gần 5 năm thì con người ta cũng quen dần với cảm giác, hiện tượng và coi đó như chuyện… tất nhiên.
'Cắm sừng' chồng là chuyện...tất nhiên 1
Chị to gan quá! Đây là chuyện lớn đấy nhé!
Nếu tôi là một người phụ nữ chính chuyên, chỉ biết thờ chồng, nuôi con, tôi sẽ nhìn một người phụ nữ ngoại tình suốt 5 năm thật kinh tởm. Tôi sẽ như phần lớn những người phụ nữ khác sẽ phỉ nhổ vào mặt cô ta.
Tôi không thanh minh cho hành động và việc làm của mình, vì khi những luật lệ của đạo đức đã đưa ra để kết tội một người phụ nữ thì cô ta càng nói càng bị mọi người khinh bỉ.
Cứ cho rằng tôi đại diện cho dư luận và tôi chờ đợi sự dẫn giải của chị thay vì lên tiếng đả kích chị. Vậy chị sẽ nói gì?
Tôi chỉ xin dẫn giải bằng một ví dụ như sau:
Ngày ngày cô phải đi làm. Để đến được chỗ làm, cô có hai con đường cùng đến đích được. Một đường thẳng, dễ đi, không có nhiều cản trở và một con đường vòng mà cô không hề biết nó thế nào. Cô được chỉ định đi con đường thẳng và khuyến cáo không đi con đường vòng. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, cô đi con đường thẳng đến độ nhắm mắt vào cũng biết là phải đi như thế nào.
Rồi nhân một ngày rất dở hơi, cô đi làm sớm, rẽ vào con đường vòng. Ở đó, cô bắt gặp những gánh hàng rong mà cô có thể xà xuống ăn uống thỏa mái. Ở đó cô thấy một cái hồ đẹp, ở đó có những ngôi nhà thú vị… Cô bỗng thấy muốn khám phá con đường vòng.
Tất nhiên, có thể con đường vòng không tốt hơn con đường thẳng, nhưng nó là thứ để cô khám phá. Và khi cô đã biết một con đường khác mà mình thấy thú vị, cô sẽ không còn đi độc một con đường thẳng nữa. Cô sẽ không bỏ được cả hai con đường…

Chị hình tượng hóa quá...
Tôi thấy nó khá giống với chuyện ngoại tình của mình. Một người đàn ông khác chưa chắc đã hơn chồng mình, nhưng anh ta mang đến những điều khác với một con đường thẳng quen thuộc.
Đàn ông hay phó thác cuộc sống hôn nhân cho phụ nữ và luôn kêu ca là phụ nữ sau hôn nhân nhàm chán. Nhưng họ cũng nhàm chán không kém. Chỉ có điều tôi không được phép kêu ca về chồng mình như vậy.
Chồng tôi bỏ mặc tôi trong suy nghĩ. Bỏ mặc tôi với những đứa con. Anh ta không chia sẻ với tôi mọi việc, coi tôi như ôsin mặc định của anh ta. Tất nhiên, anh ta luôn là chồng của tôi, là bố của con tôi. Anh ta cũng có những trách nhiệm nhất định. Nhưng như người ta nói, cuộc sống đâu chỉ có cơm ăn, áo mặc mà còn có cả tình yêu. Tôi cần tình yêu, trong khi chồng không để ý chuyện đó.
Một người đàn ông không phát hiện ra vợ ngoại tình trong suốt 5 năm, cô nghĩ xem, anh ta quan tâm đến vợ kiểu gì? Anh ta có phải người vô tâm không?
Ý chị muốn nói chị không có lỗi trong việc chị ngoại tình?
Tôi không nói tôi vô tội. Nhưng ranh giới giữa việc mình có lỗi và mình trong sạch rất mong manh.
Có thể tôi là người kém bản lĩnh và không biết cách đấu tranh trong những lúc yếu lòng, nhưng tôi là con người. Và việc một người phụ nữ đi ngoại tình cũng nên xét đến những yếu tố ngoại cảnh, những yếu tố tâm sinh lí trước khi kết tội cô ta.
Chị nói cụ thể được không?
Tôi vẫn phải thận trọng trong mọi lời nói của mình, nhưng theo cách hiểu vấn đề của tôi là như thế này: Người đàn ông đi ngoại tình sẽ được tha thứ ngay lập tức. Cùng lắm cô vợ anh ta sẽ khóc lóc một thời gian rồi đâu lại vào đó cho êm cửa êm nhà. Nắng sẽ lên và cuộc sống lại luôn hạnh phúc.
Nhưng một người phụ nữ ngoại tình, khi bị phát hiện, cô ta sẽ bị lấy hẳn một hệ thống đạo đức ra giày xéo lòng tự trọng và nhân phẩm của cô ta. Rồi cả hệ thống những người quen biết và không quen biết sẽ cùng “xử hội đồng” cô ta.
Tôi không bao biện cho những người phụ nữ ngoại tình. Nhưng có những câu chuyện ngoại tình cần thông cảm. Bản thân tôi trước khi bị phát hiện cảm thấy rất lo lắng. Nhưng khi đã bị phát hiện và đã bị “xử” tội xong thì tôi cảm thấy mọi chuyện bình thường. Đó cũng chỉ là một cách bảo vệ bản thân. Tôi không thể vì chuyện này mà nhảy lầu tự tử được.
Chị có nghĩ điều này ảnh hưởng đến tâm lý con cái chị?
Có lẽ tôi không phải người mẹ vĩ đại để toàn năng trước mặt con cái. Chuyện này trong nhận thức của các cháu cũng khá kinh khủng. Nhưng trong suốt quá trình sống với các cháu, tôi đã là một người mẹ tốt. Ít nhiều bố và những người xung quanh sẽ tác động đến các cháu. Nhưng tôi nghĩ rồi các cháu sẽ có cái nhìn công bằng và thông cảm với mẹ.
Hiện tại, tôi biết mọi người sẽ rất hả hê khi con cái tôi mất lòng tin vào tôi và coi thường tôi. Đó là điều mọi người đang cố gắng hướng tới.
Nhưng tôi mong dư luận hãy nhìn nhận tôi như một người mẹ. Người mẹ nào cũng rất cần con. Các cháu cũng cần tôi. Việc tôi làngười phụ nữ ngoại tình không đồng nhất với việc tôi là người mẹ tồi. Sẽ có ngày tôi giải thích với các cháu về những việc tôi làm một cách khách quan và sòng phẳng.
Tôi cũng không biết phải nói thế nào. Nhưng ở góc độ một người phụ nữ, tôi muốn nói lời thông cảm với chị. Rất mong chị sắp xếp tốt cuộc sống của mình!
GiadinhToday - TTVN

Nằm bên cạnh vợ mà như gần khúc gỗ

Cuộc sống vợ chồng suốt 3 năm qua thật tẻ nhạt, số lần vợ chồng ân ái chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Có lẽ trên đời ít người đàn ông nào khổ tâm hơn tôi. Năm nay tôi 31 tuổi, đã có vợ và 2 cô con gái. Lấy vợ được 6 tháng tôi có con gái lớn vì vợ chồng tôi ăn cơm trước kẻng 3 tháng. Trong thời gian mang bầu, vợ chồng tôi vì kiêng cữ nên cũng ít quan hệ, cưỡng ép lắm vợ tôi mới cho quan hệ chừng 3 hay 4 lần gì đó. Tôi bị ‘bỏ đói’ cho đến khi vợ tôi sinh con gái lớn được khoảng 6 tháng thì vợ chồng tôi quan hệ trở lại. Nhưng tần suất quan hệ rất ít, có khi tháng được 1 đến 2 lần. Mỗi lần quan hệ như thế tôi thấy vợ có vẻ khó chịu, không thoải mái, thường xuyên nhăn nhó và giục tôi mau chóng để cho xong việc.
Trong thời gian quan hệ như thế vợ chồng tôi không dùng bất kỳ biện pháp tránh thai nào. Và ở trong tâm trạng phải van xin vợ, hay là phải ép quan hệ như thế tôi thấy rất buồn bực và cũng nghĩ hay do vợ tôi mới sinh phải trông con, áp lực công việc nên mất cảm giác yêu. Tới khi con gái tôi được 18 tháng thì vợ tôi có bầu cháu thứ 2. Từ khi có bầu vợ tôi cấm không cho tôi quan hệ nữa. Nay vợ đã sinh cháu được 4 tháng, hết thời gian nghỉ và phải tiếp tục đi làm. Trong thời gian mang bầu và sinh cháu tới nay vợ tôi không cho tôi động vào người, khi tôi muốn gần gũi vợ tôi đều hất ra và chẳng nói gì, mặc cho tôi nói hết nước hết cái.
Tôi cũng đã cố gắng giúp đỡ trong công việc sinh hoạt hàng ngày để vợ tôi đỡ mệt, mong rằng vợ tôi sẽ trở lại như xưa. Nhưng tới hôm nay tôi thấy hoàn toàn thất vọng với vợ. Tôi đã cố gắng tạo không khí vui vẻ, cố thức để đợi cho con gái đi ngủ và gần gũi vỗ về ôm ấp vợ thì lần nữa, vợ lại hất tôi ra và quay mặt đi. Tôi đã bị xúc phạm ghê gớm vì không hiểu lý do gì khiến vợ hành xử như vậy. Đến bây giờ tôi thấy bất lực thực sự, không biết có cách nào để có thể khiến vợ gần gũi tôi được.

Nằm bên cạnh vợ mà như gần khúc gỗ - 1
Cuộc sống vợ chồng suốt 3 năm qua thật tẻ nhạt, số lần vợ chồng ân ái chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Vợ chồng tôi đang sống cùng với bố mẹ đẻ. Tôi đi làm xa 40 km, nhiều lúc muốn ở lại cơ quan cho đễ mệt nhưng cũng chỉ ở được 1 ngày vì ở lâu lại sợ mọi người trên cơ quan dị nghị, bố mẹ ở nhà suy nghĩ. Còn khi về, có lẽ đến bây giờ tôi sợ nhất khi màn đêm xuống tôi phải nằm bên cạnh một người vợ mà như một khúc gỗ không có một chút xúc cảm.
Tôi đang thực sự rối trí không biết cuộc sống vợ chồng tiếp theo sẽ như thế nào. Tình trạng chăn gối vợ chồng cứ kéo dài không có giới hạn như này chắc tôi không thể chịu đựng được nữa. Rất mong các anh chị tư vấn giúp tôi. Quan câu chuyện búp bê tình dục, tôi lại nghĩ hay chăng mình cũng tìm kiếm một bạn tình như vậy?
GiadinhToday - Eva

Xin hãy cho con một gia đình êm ấm!

Trong cuộc sống, có rất nhiều câu hỏi tôi đã tự đặt ra cho mình và cố gắng đi tìm lời giải thích, nhưng những câu hỏi về gia đình thì đến tận bây giờ tôi vẫn không thể tự trả lời!

Ngày ấy, khi tôi còn học tiểu học, câu hỏi đầu tiên hiện ra trong đầu kể từ khi tôi biết cảm nhận về cuộc sống, đó là: “Tại sao bố mẹ lại cãi nhau?”. Kí ức về tuổi thơ của tôi không phải màu hồng như các bạn cùng trang lứa. Đó là những lần cãi vã, những trận đòn roi mà bố dành cho mẹ. Mỗi lần tôi hỏi, thì: “Bố mẹ chỉ tranh luận chút thôi, không có gì đâu” là câu nói mà tôi phải nghe đến phát chán. Đồng ý là tranh luận, nhưng có nhất thiết phải to tiếng với nhau đến vậy? Rồi có nhất thiết mẹ phải bỏ về bà ngoại? Có những đêm đang ngủ, đùng đùng bố bỏ ra ngoài rồi đóng cửa đánh…sầm. Và tôi hiểu bố mẹ lại vừa… “tranh luận thôi”. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ được rằng, rồi ngày mai sẽ không có ai lo bữa sáng cho tôi, cũng chẳng ai quan tâm tôi đi học lúc nào…

Còn nhớ, có lần bố đuổi đánh mẹ chạy khắp xóm. Lúc ấy tôi chỉ biết co rúm vào góc nhà như chú gà con tránh bão. Rồi mấy hôm ấy mẹ sợ không về nhà. Tôi biết mẹ đã về bà ngoại, vừa yên tâm lại vừa lo lắng, không biết mẹ ra sao. Không dám ra khỏi nhà vì bố cấm, nhưng thật ra là tôi xấu hổ với mọi người. Mỗi lần sang nhà các bạn cùng lớp chơi, tôi lại ghen tỵ với chúng. Rồi những câu hỏi cứ thế hiện lên trong đầu. Tôi không hiểu sao bố mẹ chúng bạn lại sống vui vẻ đến vậy? Tại sao chúng bạn lại được sinh ra trong gia đình hạnh phúc như thế?... Bố mẹ thường bảo “việc của con bây giờ là phải học cho thật tốt, còn những việc khác con không phải bận tâm”. Nhưng không bận tâm làm sao được khi mà hàng ngày phải chứng kiến những điều ấy?
Xin hãy cho con một gia đình êm ấm! 1

Tôi đã tìm đọc rất nhiều sách, nhưng không phải những cuốn sách phục vụ cho việc học như bố mẹ mong muốn, mà đó là những cuốn sách gia đình. Có lẽ chúng được xuất bản ra không phải để dành cho lứa tuổi của tôi, nhưng tôi vẫn đọc để tìm lời khuyên cho mình và chỉ thấy người ta nói về trách nhiệm của bố mẹ. Không ai cho tôi biết mình phải làm gì? Mà có lẽ tôi cũng chẳng thể làm được gì ngoài việc im lặng…

Những cuộc cãi vã của bố mẹ cứ thế diễn ra triền miên ngày này qua tháng khác. Tôi câm lặng sống và cảm thấy ngột ngạt ngay chính trong gia đình của mình. Cho đến một ngày, sau trận cãi vã rất lớn phải ra tòa; tôi không hiểu bố mẹ và ông bà đã nói chuyện gì với nhau, nhưng cuối cùng bố mẹ đã quyết định tiếp tục sống chung với 2 chữ “trách nhiệm”, bằng cách: mỗi người tự biết nhẫn nhịn!
Rồi những ngày tiếp theo đó, tôi không còn phải nghe tiếng cãi vã, thay vào đó là sự tĩnh lặng đến phát sợ. Những bữa cơm không có tiếng nói, cười; không có hơi ấm của một gia đình mặc dù có đầy đủ các thành viên. Tôi tự hỏi, sao cũng là cơm, canh mẹ nấu, giờ đây tôi cứ thấy thiếu thiếu vị gì đó. Tôi lơ mơ nhận ra hình như đó là “vị ngọt” của tỉnh yêu gia đình…

Cứ như vậy cho đến một ngày cuối năm cấp III, tôi vô tình nghe được cuộc cãi vã của bố mẹ trong một lần tan học sớm. Tôi đã sốc, khi nhận ra rằng, thực tế mình nhìn thấy thời gian vừa qua chỉ là vỏ bọc. Thật ra, những cơn sóng trái chiều giữa bố và mẹ chưa bao giờ dừng mà ngày càng nguy hiểm hơn, “sóng ngầm!”. Tôi sụp đổ và đã thi trượt tốt nghiệp trước sự ngỡ ngàng của thầy cô, bạn bè, trong đó có cả những lời trách móc từ bố mẹ: “Có mỗi việc lo ăn với học thôi mà cũng không xong, con làm bố mẹ thất vọng quá!”

Không tìm được sự cảm thông, chia sẻ từ bất cứ ai, tôi đã muốn giải thoát cho mình. Đứng trước sự sống và cái chết, tôi mới thấy hết giá trị của cuộc sống và bà ngoại là người giúp tôi nhận ra điều đó. Bà nói: “Bố mẹ đã sinh ra con và cho con một cuộc đời, con phải tự có trách nhiệm với cuộc đời ấy. Trong suốt chặng đường đi, có những nỗi đau, những lần vấp ngã, sẽ có những vết thương về thể xác rồi sẽ lành da, nhưng những vết thương lòng thì sẽ theo ta đến hết cuộc đời. Con phải chấp nhận như chấp nhận sống chung với những khiếm khuyết trên cơ thể mình. Dù thế nào, con vẫn hạnh phúc hơn nhiều đứa trẻ khác vì còn có một gia đình, có bố mẹ, ông bà và người thân…”. Hiểu ý bà, tôi đã lựa chon cách sống và con đường đi cho mình.

Sau 12 năm đèn sách, giờ đây tôi vinh dự khi đặt bước chân vào giảng đường đại học, những tưởng đã đủ lớn để nhìn nhận mọi việc đúng, sai ra sao. Nhưng khi bắt đầu bước ra ngoài xã hội, đứng trước ngã ba của cuộc đời, giữa những sự lựa chọn mang tính quyết định là lúc tôi nhận ra, hơn bao giờ hết tôi cần có “bàn tay” yêu thương của bố mẹ… Xin bố mẹ, và tất cả những người đã và đang làm bố, làm mẹ, hãy lắng nghe suy nghĩ, tâm tư của con trẻ: “Gia đình không phải là một công thức hóa học, không phải cứ có một mái nhà đủ đầy, có bố, có mẹ là sẽ có hạnh phúc. Hãy cho con một gia đình đúng nghĩa với những giá trị thật sự của “hạnh phúc gia đình”.
GiadinhToday ST

Những nỗi buồn khó kể của đàn ông

Có ở trong cuộc mới hiểu đ­ược nỗi buồn của các quý ông khi bị vợ coi là… “phế nhân”.

Nỗi đau ấy không chỉ mình các quý ông gánh chịu mà kéo theo đó là cuộc sống, hạnh phúc của cả một gia đình luôn chông chênh bên bờ vực thẳm.
Những nỗi buồn khó kể của đàn ông 1

Không chết người nhưng tan nhà
Tại phòng khám Tiết niệu và nam học Tâm Anh (Lý Nam Đế, Hà Nội), những gương mặt trĩu buồn, hoang mang của những người đàn ông luôn lẩn tránh cái nhìn tò mò của mọi người. Tâm trạng của họ thật nặng nề khi hầu hết họ luôn ẩn chứa những nỗi niềm riêng.
GS.TS Trần Quán Anh - chuyên gia đầu ngành của Việt Nam về chuyên ngành Nam học, Giám đốc phòng khám Tâm Anh đã từng chứng kiến nhiều những giọt nước mắt chua xót, ngậm ngùi của những quý ông và cả những giọt nước mắt đắng cay của người phụ nữ.
Ông bùi ngùi cho biết: “Có rất nhiều cặp vợ chồng nhất là ở nông thôn nghĩ rằng, nếu hai vợ chồng lấy nhau lâu năm không có con đều đổ cho nguời vợ là “cây độc không hoa, gái độc không con”, rồi “ăn ở thất đức trời tiệt đường con”. Đi khám, bác sĩ kết luận rằng chị không bị bệnh gì, còn anh chồng thì dứt khoát không đi khám vì nghĩ mình chẳng làm sao.
Sự đàm tiếu ấy khiến người vợ phải chịu sự khủng hoảng tinh thần nặng nề thời gian dài. Cho đến khi người chồng vô tình xem ti vi và biết có bệnh vô sinh nam thì lo lắng và tìm tới bệnh viện. Khi cầm kết quả bị rối loạn xuất tinh, anh chồng hoảng loạn và thương vợ bao năm chịu nhiều oan ức”.
Còn có trường hợp một thanh niên trẻ cao 1m75, dáng khỏe mạnh lấy vợ được 3 tháng. Điều đáng nói là, sau 3 tháng, vợ thanh niên ấy vẫn là… con gái! Vì thương chồng, người vợ trẻ phải quên đi những đòi hỏi, ham muốn tình cảm, chăn đơn gối chiếc bởi chồng không “xung trận” được. Bộ phận sinh dục của thanh niên này không có dấu hiệu phát dục. Thanh niên này không biết vợ có thể duy trì cuộc sống “chay” này đến bao lâu.
Đã từng khám và điều trị cho trên chục nghìn lượt bệnh nhân mắc chứng bệnh khó nói, Giáo sư Trần Quán Anh đã tổng kết, bệnh nhân tìm đến phòng khám thường ở trong bốn tình trạng: một là đã ly hôn, hai là đang sống ly thân, ba là vợ chồng định ly hôn như­ng dắt nhau đến chỗ chúng tôi xem có cứu vãn đ­ược không. tâm trạng thứ t­ư là hoàn cảnh của ng­ười vợ cố sống, ngụy trang với dư­ luận như­ng trong nội tâm có rất nhiều điều giằng xé. Họ đang chịu đựng những bi kịch mà phải đấu tranh tư­ tư­ởng lắm, tìm được ngư­ời tin cậy lắm mới dám thổ lộ, giãi bày.
Vướng phải những bi kịch ấy, nhiều quý ông đã phải từ bỏ tình yêu của mình, thậm chí chấp nhận cảnh tan đàn xẻ nghé, tan vỡ hạnh phúc gia đình. Các bệnh lý về nam khoa tuy không gây tử vong, nhưng lại có sức tàn phá hạnh phúc gia đình ghê gớm.
Vợ chồng cùng “vượt khó”
Đàn ông thật ra cũng có thiệt thòi. Nếu phụ khoa đã có từ cả nghìn năm nay thì nam khoa còn rất non trẻ. Trong khi đó đàn ông cũng bị rất nhiều bệnh đặc thù của giới: rối loạn cương d­ương, xuất tinh sớm, dị tật cơ quan sinh dục... , và đó cũng là những căn bệnh bình th­ường nếu so với các bệnh của nữ.
Nguyên nhân có thể do họ bị dị tật bẩm sinh nhưng cũng có thể do áp lực của cuộc sống và công việc gây stress, tự kỷ, thay đổi môi trường sống đang tác động mạnh đến thiên chức của quý ông không phân biệt tuổi tác. Sự gia tăng đáng lo ngại chứng bệnh nam khoa đe doạ sự bền vững của các tổ ấm gia đình. Hiện, Việt Nam có khoảng 15,7% nam giới mắc bệnh rối loạn c­ương d­ương và số liệu này càng ngày càng gia tăng. Nhưng cả nước còn quá ít cơ sở khám chữa và điều trị chứng bệnh này.
Ngoài thiếu cơ sở vật chất khám chữa bệnh, có lẽ khó khăn lớn nhất hiện nay vẫn là tâm lý của người bệnh. Hầu hết bệnh nhận đến khám trong tâm trạng rụt rè, xấu hổ, ngại ngùng, ngại tiếp xúc nơi đông người. Bởi nhiều người rất sợ người khác phát hiện mình bị bệnh… “bất lực”, bị coi là “phế nhân”!.
Chính điều này ngăn cản họ phát hiện sớm và chữa bệnh kịp thời. Chỉ đến khi bệnh khá nặng, gia đình họ trong giai đoạn khủng hoảng, tan vỡ thì họ mới tìm tới bác sĩ. Đây là sai lầm lớn của những người bệnh.
Để giữ gìn sức khỏe cũng như hạnh phúc của mình, khi gặp những vấn đề trục trặc về y học tình dục, theo lời khuyên của Giáo sư Trần Quán Anh các quý ông hãy vượt qua sự xấu hổ, mặc cảm tìm đến cơ sở khám chữa bệnh chuyên khoa để được tư vấn và điều trị càng sớm càng tốt. Và, kết quả điều trị sẽ nhanh chóng và hiệu quả hơn khi có sự phối hợp, chia sẻ của người vợ trước chứng bệnh khó nói của người chồng.

GiadinhToday - Pháp Luật Việt Nam

Vợ lên chức

Vợ vừa nhận được quyết định lên chức giám đốc, nhiều bạn bè đồng nghiệp chúc mừng. Lâng lâng sung sướng, về nhà, vợ liền khoe với chồng.

Chồng cũng vui nhưng sau đó buông một câu xanh rờn: “Em làm sếp ở đâu thì làm, về nhà này vẫn phải làm tròn bổn phận làm vợ, làm mẹ. Bao nhiêu cảnh gia đình đổ vỡ chỉ vì vợ mê công việc, bỏ bê gia đình, khiến chồng thì có vợ bé, con thì hư hỏng… Em phải lấy đó làm gương”. Hào hứng của vợ chợt tắt ngúm.
Vợ lên chức 1
Tuy tự ái nhưng ngẫm nghĩ thấy chồng nói cũng đúng. Không muốn gia đình đi vào vết xe đổ của người khác, vợ phải cố gắng để nếp sống gia đình không bị xáo trộn. Ngày nào vợ cũng thu xếp công việc để về ăn cơm với chồng con, dạy cu Bin học bài, sắp đặt việc nhà cho người làm, lên thực đơn cho ngày hôm sau… Bữa nào tiếp khách, mới uống xong một ly là vợ đã giao lại cho sếp phó rồi vội vã ra về. Công việc nhiều, lại công tác họp hành liên miên khiến vợ không khỏi cắt xén việc nhà. Nhiều bữa vợ rất mệt, về nhà chỉ muốn nằm vật ra nhưng vẫn phải gắng gượng chuyện trò với hai cha con, cố nhướng mắt xem hết bộ phim cùng chồng. Chồng chẳng thông cảm, còn cằn nhằn: “Em coi nhà này như quán trọ, thỉnh thoảng đảo về cho có lệ thôi sao. Thân ngồi ở đây mà hồn gửi chỗ khác thì về làm gì?”. Vợ tủi muốn khóc. Những việc có thể cắt giảm, vợ đã cắt hết rồi, nhưng vẫn không thể làm tròn việc công lẫn việc tư.
Từ ngày vợ lên chức, chồng trở nên thay đổi hẳn, lúc nào cũng cộc cằn, gia trưởng. Trước đây, những việc lớn việc nhỏ trong nhà vợ chồng đều bàn bạc với nhau, giờ thì chồng thản nhiên quyết định một mình. Chồng còn hùng hồn tuyên bố: “Anh đâu phải là nhân viên của em mà phải nghe lời em”.
Chồng sinh tật hay nhậu nhẹt, vợ khuyên can thì chồng bảo: “Em đi tiếp khách thì được, sao anh lại không?”. Tiền lương của chồng trước giờ vẫn đưa vợ, giờ thì chồng bảo: “Lương của em nhiều lắm mà, vậy thì phải gánh hết chi tiêu trong nhà, tiền của anh để làm việc riêng”. Dù không biết việc riêng của chồng là việc gì, nhưng vợ không khỏi chạnh lòng khi phải ôm hết một mình. Hôm cùng chồng đi đám cưới, gặp lại bạn cũ, biết vợ giờ làm giám đốc, bạn trầm trồ: “Bà giỏi thiệt nha, còn ông lên chức gì rồi, chắc tổng giám đốc hả?”. Chồng ngượng ngùng quay đi, vẻ mặt sượng trân, khiến vợ bối rối như kẻ có lỗi. Từ đó, chồng càng tránh ra ngoài cùng vợ. Mỗi lần vợ đi công tác, mệt nhất là lúc trở về nhà, y như rằng chồng ghen bóng ghen gió, tra vấn vợ đi đâu, đi với ai… Cuộc sống vợ chồng càng lúc càng nặng nề.
Trò chuyện với chị bạn cũng là giám đốc, mới ly hôn năm ngoái, chị bảo: “Người ta nói sau lưng người đàn ông thành đạt có bóng dáng của người vợ. Phụ nữ mình cũng vậy, không thể thành đạt nếu không có chồng ở phía sau ủng hộ, động viên. Đàn ông còn cần tới phụ nữ hỗ trợ, trong khi đàn bà tụi mình ngoài công việc còn có nhà cửa, chồng con, bếp núc… Chồng không thông cảm, gánh đỡ giùm vợ lại còn trách móc. Chị ly hôn cũng vì thế”. Nghe chị nói mà vợ thấy lo, vì trước mắt vợ bỗng hiện ra hai con đường: từ chức hoặc ly hôn. Chọn con đường nào cũng là thất bại thảm hại.
GiadinhToday - PNO

Làm thế nào để yêu chồng khi mình đã có bồ?

Nói thật là sau khi tuyên bố chia tay với chồng, tôi đã hối hận. Giá mà tôi có thể quay ngược thời gian 5 tháng trước.

Hỏi:

Tôi lấy chồng từ năm 17 tuổi, cuộc hôn nhân của tôi đã kéo dài được 30 năm. Cuộc sống vợ chồng đã trải qua nhiều thăng trầm nhưng chúng tôi đều vượt qua. Thế nhưng, khoảng 5 năm trở lại đây, tôi cảm thấy mình không còn tình cảm với chồng nữa và thậm chí còn có cảm giác chưa từng yêu anh ấy.
Khoảng 5 tháng trước, mối tình đầu của tôi bỗng xuất hiện, tôi đã không kìm nén được cảm xúc của mình và chúng tôi bí mật hẹn hò nhau từ đó. Đây là điều mà tôi đã thề sống thề chết với bản thân mình rằng sẽ không bao giờ làm thế với chồng.
Chúng tôi quấn lấy nhau tới mức “nghiện nhau”. Anh ấy cũng đã lập gia đình nhưng đang rất hối hận về cuộc hôn nhân của mình. Anh đã có 2 con, một đứa 13 tuổi, đứa còn lại 16 tuổi. Trách nhiệm của người làm cha khiến anh chưa thể ly dị ngay được.
Anh ấy nói với tôi rằng anh cần 1-2 năm mới có thể giải quyết vấn đề. Anh rất yêu những đứa con của mình, lúc nào cũng quấn lấy chúng. Đây cũng chính là điểm khiến tôi yêu anh rất nhiều nhưng quả thật, cuộc sống của tôi bị xáo trộn khủng khiếp.
Suy nghĩ phải chờ đợi anh đang khiến tôi chết dần chết mòn, nỗi lo sợ bỏ chồng và sống độc lập khiến tôi sợ hãi. Tôi sợ tới mức muốn quăng hết tất cả tình cảm dành cho anh ấy nhưng tất nhiên là tôi không làm được. Chỉ cần nghĩ tới chuyện chia tay anh thôi là tôi đã hoảng sợ lắm rồi.
Người tình của tôi không sống gần nơi tôi ở nhưng anh ấy bảo tôi chuyển đến gần nhà của anh ấy cho tới khi chúng tôi có thể kết hôn. Tôi hơi băn khoăn vì điều này.
Khi tôi thông báo với chồng rằng tôi muốn chia tay, anh đã bị sốc nặng. Nói thật là sau khi tuyên bố chia tay với chồng, tôi đã hối hận, tôi không tin nổi là mình lại đặt trái tim vào một vị trí như vậy. Giá mà tôi có thể quay ngược thời gian 5 tháng trước.
Làm thế nào để tôi yêu chồng tôi như xưa và không yêu người đàn ông này nữa? Tôi đã tìm tới một số nơi tư vấn nhưng không nơi nào cho tôi được câu trả lời.
Làm thế nào để yêu chồng khi mình đã có bồ? 1
Đáp:
Bạn thân mến, tôi rất tiếc khi nghe về những sự băn khoăn, day dứt của bạn trong suốt thời gian qua.
Bạn đưa ra câu hỏi là “Làm thế nào để tôi yêu chồng tôi như xưa và không yêu người đàn ông này nữa?”. Theo tôi, câu trả lời là “Không có cách nào cả!”.
Bạn không thể ép bản thân mình yêu một người và có vẻ như cuộc hôn nhân của bạn gần như đã chấm dứt. Tuy nhiên, tôi khuyên bạn không nên làm điều gì đột ngột vào lúc này. Bạn sẽ không được gì, thậm chí còn hại cho mình nếu quá nóng vội.
Ngoài ra, bạn không nên chuyển ra khỏi nhà vào lúc này. Cố gắng hạn chế sự xáo trộn trong gia đình, nhất là khi con cái của bạn vẫn có mặt trong nhà (Bạn vẫn chưa mô tả cho tôi biết con cái của bạn đã trưởng thành hay chưa).
Nếu bạn lựa chọn đi theo tiếng gọi của mối tình đầu, tôi cảm thấy bạn cần phải củng cố thêm sự tự  tin của bản thân mới có thể sống một mình và làm mọi việc độc lập mà không có bất cứ lo ngại nào.
Tuy nhiên, bạn nói mình lấy chồng từ năm 17 tuổi và cảm thấy không còn yêu chồng nữa. Tôi có cảm giác bạn cho rằng cách duy nhất để thoát khỏi cuộc hôn nhân này là cặp với một người khác.
Theo tôi, bạn không nên ly dị với chồng chỉ vì có tình cảm với một người khác. Lý do chính đáng nhất để kết thúc một mối quan hệ là khi hai bên chẳng còn gì để cho nhau, hy sinh vì nhau nữa.
Còn về chuyện bạn thắc mắc, tư vấn nhiều nơi nhưng không nơi nào đưa ra được câu trả lời cho câu hỏi của bạn. Điều này rất dễ hiểu, tư vấn là giúp khai thông suy nghĩ của bạn, để bạn có thể đưa ra những quyết định đúng đắn cho bản thân, thay vì mang tới đáp án thay bạn.
Tôi nghĩ điều quan trọng nhất bây giờ là tìm cách tăng cường sự tự tin trong bạn. Nhớ đừng làm gì vào lúc này. Khoảng 6 tháng sau, mọi chuyện sẽ trở nên rõ ràng hơn.

Chúc bạn chọn lựa được chính xác con đường tình cảm của mình!
Tiến sĩ David Delvin, chuyên gia tư vấn các vấn đề tình cảm và Christine Webber, chuyên gia tư vấn tình dục tại Netdoctor.co.uk.

GiadinhToday - Kiến thức

Mẹ chồng quá quắt

Với tôi, làm phụ nữ quá ư vất vả, trăm nghìn công trạng đổ lên vai, đã vậy suốt ngày nơm nớp lo mẹ chồng đay nghiến. (Hà Yên, Vĩnh Phúc)

Ngày ấy đẻ đứa đầu xong tôi đã phải nghỉ việc thống kê ở công ty may. Khi thằng cu được hơn tuổi, cảnh nhà túng quá, suốt ngày mẹ chồng chèm chẹp miệng kêu “người ăn thì lắm chả thấy đâu người làm”, tôi cũng sốt ruột, cuống quýt nhờ người xin cho vào làm báo cáo kho trong một công ty chế tạo máy. Chưa ấm chỗ đã thấy mẹ chồng đằng hắng giục đẻ đi kẻo nhiều tuổi lại vất, sau anh em nó còn bảo vệ, bảo ban nhau. Sang năm đẹp đấy, lại hợp tuổi bố mẹ.

Mẹ chồng quá quắt, me chong nang dau, mẹ chồng nàng dâu, cẩm nang gia đình, tâm sự gia đình

Tôi nghe mà khó chịu vô cùng, nhà giàu có của ăn của để đã đành, đây chồng nghề ngỗng không ổn định ở nhà trông ao cá với bố, bữa được bữa thua, chưa kể thi thoảng hai bố con lại cùng hai ông hàng xóm lập thành chiếu bài giết thời gian bằng “mấy đồng bạc lẻ, đáng kể gì”. Tôi đi làm công ty về, sấp ngửa nấu nướng dọn dẹp, cho lợn ăn, cho bò uống nước… thế mà vẫn mang tiếng “nó đi tối ngày”.

Tôi quanh với hai đứa con là hết buổi tối, vậy mà có cái mâm cơm, bà ăn sau cùng cũng chưa một lần bê hộ xuống sân giếng cho con dâu rửa. Lúc nào cũng có người chờ mình phục vụ thì tôi đẻ nữa ra cho thêm nặng nợ à. Đứa lớn đi học đã tốn một khoản rồi, lương tháng nào cũng phải nộp cho mẹ chồng già nửa, mà động đến cái gì lúc nào cũng kêu “tao chả có tiền”. Giờ đẻ thêm phải ở nhà nốt thì cám chẳng có mà ăn.

Tôi nói thì bà lại nghiến răng trách trứng khôn hơn rận, “nhỡ thế nào thì sao, dạo này tai nạn nhiều... đẻ hai đứa con trai cho chắc”, rồi bà ngọt nhạt “Thằng cu một ngấn, đứa sau lại là con giai đấy, tháo vòng ra đi còn kịp đẻ, kẻo điếc lòi ra là tôi trả về bà ngoại đấy”.

Chồng thì chẳng nói chẳng rằng, làm như không liên quan, chỉ buông câu chấp chới, đẻ cũng được chứ sao. Nghe làng xóm, họ hàng kích bảo nhiều đất tội gì chẳng đẻ, cũng hùa theo. Nhưng đất rộng mà chả có tiền xây, bao năm tất cả vẫn chui rúc trong cái nhà ba gian dột, lụp xụp, còn phải nuôi cả bà chị chồng bị tật nguyền, lúc đói kém đã tính đến việc bán đất đấy thôi. Sống chung thì ông bà cổ hủ, lạc hậu như nhau, được cả chồng ham chơi, chưa biết trông con là gì, đêm con quấy khóc còn chửi tục chửi thề, nhiếc vợ ngu không biết dỗ con, im ngay ông đập chết giờ... Họa có ngu thật mới đẻ thêm đứa nữa làm tội đời.

Mẹ chồng tôi tối ngày đay đi đay lại giữa bữa cơm: “Muốn nhàn thân bây giờ sau khổ đừng trách ai, đừng có làm khổ cả chồng con và người khác”. Hôm qua bà còn nói thẳng: “Con là của, nhà này thích đông con nhiều cháu, ai không thích nghi được thì nghỉ đi”. Tôi nghe mà hận...
GiadinhToday -  Dân trí